Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

CHỚM ĐÔNG.


Chẳng có Mùa Đông phương Nam.
Chỉ có nắng và gió mênh mang chiều tím.
Chẳng có chút mưa phùn gió bấc.
Mà tái tê nhớ mẹ quê nhà.
Hàng cau xanh chắc giờ đã trổ hoa.
Trầu quấn quýt gốc cây trốn rét.
Mẹ tảo tần bao năm con biền biệt
Mái nhà xưa như rộng thêm ra.
Căn bếp dột ngày con đi xa. 
Mẹ vá víu tránh mưa phùn về sớm
Bể nước thêm sâu mà lưng mẹ còng xuống.
Sân giếng rêu trơn.
Cây khế hiên nhà ngày một cao hơn.
Nhướn lưng còng mẹ tròng hái quả.
Trẻ con xóm nhỏ.
Mẹ chia đều như con cháu trong nhà.



Mâm cơm mẹ dọn ra.
Nghiêng khuyết một bên khi các con xa mẹ.
Đau đáu nhớ thương.
Răng móm mém
Thẫn thờ mẹ nhai, nuốt nỗi buồn một đời bươi trải. 
Gió đông tê tái.
Lòng mẹ trĩu buồn.
Hiu hắt tuổi già sớm tối đêm hôm.
Chờ ngày con trở lại.
Đường con đi xa ngái.
Đi qua cả những vụng dại trăn trở đời người.
Đi qua bao năm tháng cuộc đời.
Mẹ mỏi mòn chờ đợi.
Mẹ ơi!
Xa vời vợi.
Con lại thèm chút gió bấc tái tê.
Con muốn tìm về dáng mẹ triền đê.
Trong mưa rét oằn vai gầy nặng gánh.
Một đời mẹ giá lạnh.
Cho con ấm áp hơn.
Cho con đủ đầy, cho con áo cơm.
Đừng xa nữa, ngày về bên bếp ấm.

Nguyễn Bảng - Một ngày buồn 29.11.2012