Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

Lâu rồi bỏ quên.

Lâu rồi quên lãng
Những tháng ngày qua.
Lâu rồi bỏ ngỏ
Yêu thương mặn mà
Ta về ngõ nhỏ
Xôn xao chiều nay
Ơ kìa hơi thở
Run run một ngày.
Dáng ai thon thả
Ngập ngừng bước qua
Nghiêng che nón lá
Níu thủa ngọc ngà
Ta như mê mẩn
Rơi giữa mênh mang
Hồn nhiên một thủa
Xôn xao mùa vàng.

Nguyenbang - 06.8.2014


Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

CÓ THỂ MỘT NGÀY

CÓ THỂ MỘT NGÀY.

Có thể một ngày biển không tung bọt trắng nữa. 
Mà cuộn đỏ ngàu một màu máu ứa.
Của đồng đội tôi nơi đảo xa biển lửa
Cùng chiến hạm xông thẳng quân thù chẳng sợ những nguy nan.

Có thể mùa xuân sau không còn tím cánh hoa xoan.
Mà chỉ có tiếng con thơ gào thét nhớ cha,
Người vợ trẻ thất thần đánh rơi trang giáo án...
Có thể một ngày người mẹ quê già nua,
Khua gậy, còng lưng, vén khăn tang, 
Nước mắt nhoà, thắp nén nhang cho con trai mỗi sáng.
Đồng đội của tôi ơi!
Rất có thể một ngày...

Biển Đông gầm gào giông tố sớm nay
Khi quân giặc lại kéo vào cướp nước ta lần nữa.
Mỗi hòn đảo, mỗi trái tim, mỗi con người chúng ta sẽ kết thành biển lửa
Thiêu đốt quân thù, thiêu sống lũ gian tham.

Ôi giọt đàn bầu thánh thót nước Việt Nam
Đất nước của Bốn ngàn năm đi qua những gian nan
Từ thời Đinh, Lý, Trần, Lê...
Cọ tre sóng Bạch Đằng, ải Chi Lăng vẫn cuộn trào lớn dậy.

Rất có thể một ngày 
Đồng đội của tôi ơi...
Cánh đồng lúa xanh, khóm trúc bờ tre sẽ vẫn còn xanh đấy.
Nhưng hôm nay ...
Tiếng gọi tổ quốc cần vi vút rất thiêng liêng.

Có thể một ngày mỗi chúng ta sẽ gửi lại tình riêng,
tạm biệt quê hướng..
Xốc ba lô lên đường ...
Phía biển gọi ... ta sẵn sàng cầm súng...

Tiếng Lục Lạc - 08.5/2014
(Viết trên đường công tác)


Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

ƯU TƯ

Ngồi mà ngẫm lại mới thấy mình luôn thích được sống vô tư, sống thật với bản năng của một con người dù mình không còn trẻ. Chính vì thế đôi khi mình rất bỗ bã và chất phác trong ngôn ngữ, nhưng nhiều khi mình cũng khá lịch thiệp đấy chứ he he...
Không thể co ép bản thân trong một không gian rộng lớn để rồi không còn là chính mình.
Mà tại sao lại cứ phải giả dối gồng mình lên để tỏ ra bản thân mình như một thánh nhân nhỉ.
Sống như thế sẽ thấy cuộc đời rất ngột ngạt.
Thôi thì tự cho mình thoải mái một chút, rộng rãi một chút và tự do môt chút.
Thế có phải hơn không.
Ơ hay.
Hôm nay tự nhiên lại lên cơn... he he...

Tiếng Lục Lạc - 11.4.2014