Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

CHỜ.

Đừng chờ anh...
Khi ngọn gió heo may quất qua từng nỗi nhớ.
Mưa phùn hắt hiu ướt từng nhịp thở.
Ướt bao nhiêu kỷ niệm cũ hao gầy.
Em ơi hãy nắm chặt lấy đôi tay
Tìm cho mình hơi ấm.
Trong lặng thầm trống vắng.
Trong nỗi nhớ anh ngày không nắng mỏi mòn.
Anh trểnh mảng đánh rơi mùa thu và cả những vuông tròn
Bên bờ sông cỏ may vương ngập lối.
Để bây giờ bối rối.
Lời trách ngọt ngào đánh võng phía nơi em.
Sương muối buốt tay như lạ như quen
Hạt rơi đẫm tóc mai hạt vướng qua khe áo.
Anh biết!
Chẳng bao giờ em đánh rơi một đời tần tảo.
Để chờ anh...
Và em ơi một ngày mùa xuân cỏ lại mướt xanh.
Nồng nàn! Thật đấy...


Nguyễn Bảng - 08.01.2013



Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

NHỚ MÙA ĐÔNG HÀ NỘI

Quá nửa đời gom nhặt những câu thơ
Thấy bạc đầu sóng gào khi biển thức
Nối phương em giữa hai đầu đất nước.
Biển trong anh cuồn cuộn sóng vỗ bờ.
(Thơ của Blogger Xuân Trà)


Em ơi! Trời Hà Nội bước vào đông chưa.
Anh lại nhớ mùa Noel năm cũ
Gió se lạnh em trong anh như ngỡ
Truyền cho nhau trong nhịp thở ấm nồng


Em có về qua phố cũ nữa không
Đón mấy lá bàng chao nghiêng đầu ngõ
Là anh đấy chút tinh khôi sắc đỏ 
Từ trái tim anh gửi cuối thu vàng.


Em có về bên thềm vắng ngóng sang. 
Hồ Tây sáng ảo mờ trong sương trắng
Em cứ gửi vào liễu tơ thầm lặng 
Lời yêu thương mỗi khi chớm đông về.


Em có tìm xa khuất cuối triền đê
Đường gốm xứ ánh lên màu dân tộc
Gió Sông Hồng mơn man hôn lên tóc
Anh ước mình là gió đến bên em!

Nguyễn Bảng - 30.11.2012

CHỚM ĐÔNG


Chẳng có Mùa Đông phương Nam.
Chỉ có nắng và gió mênh mang chiều tím.
Chẳng có chút mưa phùn gió bấc.
Mà tái tê nhớ mẹ quê nhà.
Hàng cau xanh chắc giờ đã trổ hoa.
Trầu quấn quýt gốc cây trốn rét.
Mẹ tảo tần bao năm con biền biệt
Mái nhà xưa như rộng thêm ra.
Căn bếp dột ngày con đi xa. 
Mẹ vá víu tránh mưa phùn về sớm
Bể nước thêm sâu mà lưng mẹ còng xuống.
Sân giếng rêu trơn.
Cây khế hiên nhà ngày một cao hơn.
Nhướn lưng còng mẹ tròng hái quả.
Trẻ con xóm nhỏ.
Mẹ chia đều như con cháu trong nhà.


Mâm cơm mẹ dọn ra. 
Nghiêng khuyết một bên khi các con xa mẹ.
Đau đáu nhớ thương.
Răng móm mém 
Thẫn thờ mẹ nhai, nuốt cả nỗi buồn một đời bươi trải.
Gió đông tê tái.
Lòng mẹ trĩu buồn.
Hiu hắt tuổi già sớm tối đêm hôm.
Chờ ngày con trở lại.
Đường con đi xa ngái.
Đi qua cả những vụng dại trăn trở đời người.
Đi qua bao năm tháng cuộc đời.
Mẹ mỏi mòn chờ đợi.
Mẹ ơi!
Xa vời vợi. 
Con lại thèm chút gió bấc tái tê.
Con muốn tìm về dáng mẹ triền đê.
Trong mưa rét oằn vai gầy nặng gánh. 
Một đời mẹ giá lạnh.
Cho con ấm áp hơn.
Cho con đủ đầy, cho con áo cơm.
Đừng xa nữa, ngày về bên bếp ấm.

Nguyễn Bảng - Một ngày buồn 29.11.2012

KHÔN - DẠI

1.
Hôm nay ngày rằm. 
Thế là đã sắp hết năm rồi. Năm nay nhiều sự kiện ghê gớm quá. 
Chuyện gia đình, chuyện quốc thể. Chuyện nào cũng nháo nhào cả nên. Chuyện trong nhà còn tin và giải quyết được chứ chuyện quốc thể thì chả biết đường nào màn nần. Thôi thì cứ bảo sao nghe vậy cho nó lành. 
Hỉ! 
Trưa nay! Cu con đi học về hớt hải vứt cặp sách ngay chân cầu thang rồi vội vã hét ầm lên là cho con theo mấy bạn đi ra chùa ăn cơm chay. 
Mẹ nó bảo: Nắng! Không đi. 
Nó cãi, con thích ăn cơm chùa, cơm chay cho nó ngon và mát nữa. Mình thủng thẳng chả biết phân xử thế nào nên bảo: Thôi cho nó đi ăn cơm chùa cho nó quen đi. Tình hình kinh tế, giá cả tăng vùn vụt, cứ nhảy cẫng lên như l.. phải nước sôi thế này thì coi chừng mai mốt cả xóm này ngày nào cũng phải ra chùa xin cơm mà ăn đấy. 
Vợ nguýt mình dài đánh thượt rồi buông thõng một câu: Ông như cái đồ dở hơi!
Chết cha! Có khi mình dở hơi thật rồi. Thế thì làm sao mình làm bộ trưởng được nhẩy. 


2.
Dạo này nhiều thiệp mời đám cưới quá. 
Thứ bảy chủ nhật tuần này dững bốn đám. 
Chả sao cả. Mình đã có kế hoạch chia nhau ra mỗi người đi một đám. Ba người ba đám, còn một đám thì mình sẽ dắt con chó sang gửi vào đấy. Thế cho khỏi lỗ vốn vậy. Đằng nào mà chả phải mừng tiền, vì nhà có nấu cơm đâu. Chả nhẽ để cho nó đói thì cũng thương... Tội thật. 
Trong bốn đám ấy có thân có sơ. Tựu chung lại như thông lệ thì cứ mượn cái danh sách của ông tổ trưởng dân phố mà điền tên vào thiệp rồi phân phát từng nhà là ổn. Hàng phố đông vui mà lỵ...
Mọi người kháo nhau bẩu rằng có hai cô dâu có bầu dễ chừng đến tháng thứ tư và thứ năm rồi.
Thanh niên con trai bây giờ chúng nó khôn thật. Chúng nó toàn tạm ứng và khởi động máy trước xem máy nổ có giòn không rồi ... mới mua. 
Thế nào cả xóm cũng trợn mắt lên để được nghe ca nhạc miễn phí đến 12 giờ đêm. 
Mà bây giờ có bầu đến tháng thứ tư và thứ năm mới cưới thì là cái đinh gỉ gì. 
Sáng nay vào Yahoo đọc báo, nó còn bảo cô dâu đang trang điểm chuẩn bị cho nhà giai rước dâu thì oằn mình đẻ tọt ra đứa con 1,8 kg kia kìa. 
Thánh thật! Tài thật! 
Chỉ có thời tụi mình là ngu dại... nhỉ...

Nguyễn Bảng 29.11.2012

LẶT VẶT

Lại gần cuối năm rồi!
Hôm qua có đứa bảo tôi rằng: Năm nay làm ăn có hiệu quả không? Tôi chẳng thèm giả nhời. Chỉ thõng thượt bảo một câu rằng thì là mà: thế mày xem Nghị Quyết TW6 ấy có hiệu quả không. Vỗ tay to quá đi chứ lỵ. Hỏi làm gì, mày biết thừa là vui như tết í rồi, vỗ tay đôm đốp ý rồi còn gì.


Hàng xóm sang nhà mời đám cưới con gái đi lấy chồng. Nghe bảo là thằng chồng nó giỏi lắm, học bách khoa ra, làm tháng hơn hai chục triệu. Nhưng mỗi tội có bệnh trọc đầu, giờ chả còn cọng óc nào trên đầu cả. Nhìn nó cứ như tây í, mắt trợn trắng lên, dữ tướng nhất xóm. Con bé thì hí hửng. Nhà gái cũng hí hửng, chiều nào cũng ăn nhậu khơi thông. Sau khi nhét cái thiệp vào tay còn dặn với. Đi cả hai vợ chồng nhá. Cả xóm này nhà ai cũng thế đấy. Thời buổi gạo châu, củi quế, đi đám một người là đóng hai trăm, đi hai người năm trăm. Ừ thì đi hai người. Nụ cười sau cái quay lưng người mời thiệp mà như mếu.
Có hai đứa mới thuê nhà ở ngay ngõ. Cưới nhau đã bốn năm mà chả thấy có tẹo gì nhen nhóm. Nội ngoại xoắn cả đuôi, lúc nào cũng tớn lên như có cờ đằng sau. Hôm qua thằng chồng chào bảo đi công tác một tháng tít tận biên giới. Thế mà chiếu nay đã thấy nó ỏn ẻn nheo nhéo ngoài đầu ngõ. Hỏi ra mới vỡ nhẽ, nó bảo tranh thủ về để kiếm tí vì nó nghe vợ nó bảo đã đến ngày sắc xuất tối ưu nên nó phải tranh thủ phi hơn 200 km bổ về thực hiện cái nghĩa vụ nội ngoại rồi 3 giờ sáng mai lại đi sớm... Mình cười ...
Chả nhẽ lại bảo sao không gửi hàng xóm trông chừng cho nó an tâm, biết đâu tháng sau về có khi cái nghĩa vụ nội ngoại kia to bằng quả cau cũng nên... 

Nguyễn Bảng 26.11.2012

NGHIỆN.

Mình chơi Blog đã hơn 4 năm. Chơi Phây búc cũng được vài tháng. Chém gió cũng kinh. Hót vặt cũng như chích choè... Câu gái cũng khiếp... 
Chẳng hiểu sao, từ ngày chơi blog cứ như kẻ hâm, kẻ dở người. Lúc đầu thì oắng lên, thíc đọc, thích viết, thích được lắm kẻ bình luận, khen... Ai trái ý là chửi te tua. Ghê gớm ra trò. Riết rồi có lẽ thành kẻ thích xu nịnh lúc nào chả hay. 
Hâm thế. 
Sau này có bản lĩnh rồi thì bắt đầu đằm tính lại. Mình thấy rằng hình như những kẻ ưa viết thì thích được khen. Hay dở mà cứ khen thì cũng sướng. Sướng đến cẩng cả mặt. Sướng âm ỉ đến tận củ tỉ mấy ngày. 
Còn Chê á! 
Chê khéo thôi chứ chê thẳng thừng là coi chừng ăn chửi. Giới văn nghệ sỹ là kinh lắm. Chỉ được cái ưa nịnh thôi. Thật đấy đếck thèm nói điêu đâu. 
Chơi riết rồi cũng chán. 
Dạo này đói kém, xã hội kêu nháo nhác vì cơm áo gạo tiền. 
Mình nghĩ roài. Chữ nghĩa chả thay cơm được, chữ nghĩa chả phải thứ mài ra mà đổ vào mồm. Ngồi đấy mà bờ nốc bờ leo, phây búc phây bịch coi chừng đói dã họng. 


Cái gì cũng thế. Có thực mới vực được đạo nhá. Ba cái thằng toang hoác to mồm bình luận chính trị chính em nó còn hớt được tí váng tận đẩu tận đâu chứ dân bờ nốc nửa mùa mà không đi làm thì coi chừng vợ nó điên lên nó đập váy vào mặt lại còn thòng thêm một câu chửi rõ hay để khuyến mãi là loại đàn ông ăn hại... Khi ấy thì nhục bằng mấy con chùng chục. 
Hôm rồi sau trận nhậu bí tỉ say mấy ngày. Mình nằm và nghiệm ra rằng mọi điều thực tế trên đời đều không thể qua mắt vợ, đi đâu, làm gì, chi tiêu thế nào, thừa thiếu ra sao con vợ nó tính toán đâu ra đấy hết. Lũ đàn ông như mình mang tiếng hào hoa mà đôi khi cứ phải lừa đảo và nói dối như ranh. 
Nhiều khi chém gió cũng kinh. Cũng ra vẻ ta đây kẻ sĩ. Nhưng sắp hết hơi rồi... Suy cho cùng là không thể dỡn mặt với cơm áo gạo xèng được nữa. Nên xong bài viết này sẽ là khúc bi ai kiết luận cho một thời đú đởn dở hơi dở hồn. Bốc phét và ưa nịnh. Ai hiểu thế nào thì hiểu... 
Kể ra chắc cũng có kẻ động lòng trắc ẩn. Dưng mà đấy là sự thật. Sự thật hết sức thực dụng và chân thành chứ không phải là Tôn Ngộ Không đi mây về gió đâu. 
Có thực mới vực được đạo. No cơm ấm cật mới dậm dật mọi nơi. Mình dạo này đói rài răng như quả chuối hột í nên chưa thể dậm dật được. Mọi yêu thương ghét bỏ giận hờn gói tất vào mấy chữ này . Treo niêu ba ngày sau đó thì dọn mâm, phắn cho nước nó trong. 
Thanh kiu vi na miu tất cả nhá... 
Một thời lêu lổng của tôi!!!

Tiếng Lục lạc bị vỡ... nên mang bán ve chai lấy vài xèng ún riệu... 
Thế mà đã gần hết năm roài... Rặt là đồ ăn hại... he..he...

Bang Duy 12h11' ngày 04.11.2012

HOA SỮA

Trước cửa phòng làm việc của tôi có một rặng hoa sữa. Mấy hôm rồi nó nở ngát hương. Chẳng hiểu sao nhiều người không chịu được mùi của nó, họ bảo nó nồng, nó tanh như mùi testosterone của đàn ông. Tôi không thích nhưng cũng chẳng dửng dưng với nó. Nhiều người ngợi ca và nhiều người kinh hãi nó. Thế nhưng tôi thấy hẳn nó đã đi vào thơ ca nhạc hoạ đó thôi. Cũng có khi họ cứ vóng lên ca ngợi nó thành ra nó trở thành loài hoa xuất sắc. Thực ra tôi chẳng hề thấy nó đẹp tẹo nào ngoài mùi thơm tanh nồng của nó.
Mỗi khi nó trổ bông, mùi hương của nó ngào ngạt lại làm tôi nhớ. Nhớ về những gì tôi đã có, đã xa, đã nâng niu và đã khiếp sợ. Thường ở đời những gì đẹp đẽ người ta hay lãng quên và những điều khiếp sợ người ta hay hằn sâu vào tiềm thức. Tôi không phải là kẻ ngoại lệ vì tôi đâu phải là thánh nhân.


Trong mưa rét giăng giăng tôi trở về nơi văn hiến trong chuyến công tác. Lòng vòng chiếc xe cà tàng đi mượn, tôi đi lạc vào phố Nguyễn Du. Cũng bắt gặp cái mùi tanh nồng như thế. Lép nhép bùn đất trong mưa phùn và gió rít của mùa đông đến lạnh buốt cứng đôi bàn tay. Đã tám giờ sáng, phố phường chật hẹp, kẻ ngược người xuôi. Chen lấn nhanh chậm trên phố mà người đời quên cả những giọt bùn văng tứ tung vào những người phía sau. Kẻ lang thang phố lạc như tôi bỗng nhiên như một kẻ đi cày, quần áo, giày dép, áo mưa chẳng khác thằng đi bừa trên phố. Toi cơm vì mới ghé đánh đôi giày hôm trước. 
Oải!
Lò mò về đến Hồ Gươm. 
Ôi! Trái tim văn hiến đây rồi. Tình yêu thơ ca nhạc hoạ đây rồi. Nhớ phết! Yêu phết. Bình yên phết... Có lẽ nơi đây là nơi bình yên cho tuổi già yên vị và cho cả những đứa yêu nhau, rúc vào nhau trên ghế đá trốn rét và mò mẫm những điều thích thú cho hả hê cả những khát thèm đực cái, quên phắt đi cái nhốn nháo bên đường. 
Lượn qua cái phố bán quần áo lạnh để mua thêm cái đắp vào người trốn rét. 
- Chị ơi! Cái áo gile len kia bao nhiêu tiền hả chị. Loại sọc ngang màu huyết dụ ấy!
- Ba trăm tám. Mua mở hàng đi anh. Áo đẹp đấy!
- Cho em coi thử xem nào.... cái này cũng giống loại em mua bữa trước. Em mua có trăm hai, mà sao chị kêu giá mắc thế. 
- Sọc này nó khác. màu này nó cũng khác. Mỗi ngày một giá khác nhau, so thế thì so thế nào được. Cái áo ba trăm tám mà đòi so với áo trăm hai. 
- Em trả bằng giá cái áo của em có được không. Được em lấy. 
- Gớm! Đàn ông đàn ang gì mà kiết thế. Trả thêm câu nữa đi bán cho.
- Em chỉ trả trăm hai, chị bán thì em lấy.
- Ai người ta nói thách thế. Sáng ra mở hàng thì cũng một vừa hai phải thôi chứ. Nói ba trăm tám mà trả có trăm hai thì đi tìm áo trăm hai mà mua. Không có thì mua áo mưa loại bốn nghìn mà mặc... Mới sáng mở hàng.
- Ơ hay! Thuận mua vừa bán, chị không bán thì thôi. Sao lại có kiểu chát chúa, miệt thị như thế nhỉ. 
- Thôi lượn đi. Sáng mở hàng kiểu này thì cháo không có mà húp. Không có mắt nhìn hàng à. hàng nào ra hàng ấy chứ. Tú! lấy tờ giấy với cái bật lửa ra đây.
- Chị buôn bán cho đàng hoàng, ăn nói cho cẩn thận. Chị có hàng, tôi có tiền, thuận mua, vừa bán. Tôi không đi xin, chị không được xúc phạm tôi. Buôn bán cũng phải có văn hoá chứ. Chị làm tôi cứ ngỡ cửa hàng của chị là nơi đầu đường. 
- Thôi lượn đi cho trời nó tạnh. 
Và thế là cái bật lửa được bật lên xoèn xoẹt với tờ giấy báo cháy bập bùng trên tay người bán hàng trung tuổi có cái miệng xinh xinh với cái môi đỏ son hoen hoét cứ dứ dứ vào người tôi. hươ hươ khắp mặt tiền cửa hàng, tiện tay, chị ta vứt ngọn lửa vào gần chân tôi có đôi giày bê bết bùn đất dưới bao nhiêu những ánh nhìn hiếu kỳ của người hàng phố. 
Họ đốt vía! 
Họ đốt phong long, xui xẻo.
Họ đốt cả cái văn hoá văn hiến của họ. 
Họ đốt cả cái đanh đá chua ngoa trên cái mồm đo đỏ trát son hoen hoét mà tôi ngỡ xinh xinh nhưng chua chát của họ. 
Họ đốt cả tình yêu của tôi. Họ đốt hết những tốt đẹp tôi đã gom nhặt sau nhiều lần về chốn văn hiến. 
Thực sự khi ấy tôi không thấy ngượng. Tôi chỉ tức và tôi muốn đập phá một cái gì. Tôi chỉ buông một tiếng thở dài. Có lẽ tôi không thuộc về nơi này. 
Đấy là cái ngày tôi lạc vào con đường đầy hoa sữa mà thơ ca nhạc hoạ đã tôn vinh. 
Hôm qua hoa sữa trước phòng tôi nở ngan ngát hương. Tôi lại nhớ về nó. Nhớ về nhiều thứ yêu thương và hờn tủi. Đã bao lần tôi định chỉ giữ lại câu chuyện này cho riêng tôi với cái mùi thơm nồng testosterone ấy. 
Mỗi lần ngửi mùi ấy tôi lại day dứt và đau đáu nhớ về cái ngọn lửa phong long trong buổi sáng mưa dầm mà tôi bị lạc đường rét mướt. Nhớ về cái mồm xinh xinh có trát son đỏ hoen hoét đang liến láu, đon đả và chua ngoa, xấn xổ, đanh đá trở mặt với thượng đế là tôi chìm trong mưa rét với đôi giày vừa đánh xi hôm trước dưới bàn tay của một gã nông phu ra phố trị giá 15 ngàn đồng. Ông Bảng ở 22-24 Tràng Tiền. 
(Còn nữa)
Tiếng Lục lạc 31.10.2012

XƯA.

Ngày con còn phiêu diêu nơi đâu.
Nhà mình nghèo bữa cơm rau nhiều hơn thịt.
Mẹ cha trở trăn tảo tần con có biết
Đắng chát giọt mồ hôi muối mặn đóng bờ vai.
Có bao lần cha ao ước ngày mai.
Nhà mình có bát cơm ít rau, nhiều thịt.
Có tráng miệng bằng trái cây dù chỉ là chút ít
Ngày ấy hạnh phúc thật ngọt ngào.
Đã là con người ai chẳng có ước ao.
Ai chẳng muốn giàu sang và lùi xa nghèo khó.
Rồi năm tháng trôi đi những ước mơ nho nhỏ.
Trở về trong mái ấm yên vui.


Nay hết đói nghèo nhưng cha vẫn không nguôi.
Nhớ lắm tháng năm chắt chiu khốn khó.
Đó chính là vết hằn sâu, 
những kỷ niệm mang theo suốt đời không thể.
Ký ức chẳng bao giờ quên lãng đâu con.
Hãy là người đàn ông luôn biết vươn lên.
Đó chính là điều cha luôn hy vọng.

BangDuy 05.10.2012

ĐI TÌM

Ta đi tìm hình bóng đời ta.
Ánh sáng phía sau, đổ bóng dài phía trước. 
Cuộc đời những hèn, sang, được, mất.
Mấy ai chọn được cho mình.


Ta nông nổi, sâu xa trong cõi nhục, vinh.
Ngọt ngào, đắng cay đường dài nếm trải.
Cuộc sống chẳng thể nhuốm một màu xanh, xanh mãi.
Cây đời đổ bóng bên ta.
Đừng nhạt nhoà con đường phía trước mãi xa. 
Cứ trong sáng như trời mưa vừa tạnh.
Ta sẽ thấy tim mình quên giá lạnh.
Và nồng nàn như chính nghĩ suy ta...

Bang Duy - 02.9.2012

THU

Thu chẳng còn là thu nữa. Chỉ còn mưa trộn lẫn với những cọng buồn. Nhắc ta nhớ những lo toan theo những giọt mưa tuôn. Mùa thu chết hay ra đi vội vã. Cho ta nhớ mênh mang bao chiều nắng hạ. Bên thảm cỏ hiên nhà, cha con vật vờn đùa giỡn những ngày qua. Còn mãi đấy ngày dấu yêu lớn vội. Đời người cũng thăng trầm, buồn vui như đất trời thay mùa vời vợi. Và mỗi sớm mai vẫn những hy vọng tràn trề. Rồi nắng vàng sẽ rộm ngát một miền quê...


Bang Duy - Chiều thu vàng 10.2012

SAY

Say!
Ngất ngây say!
Men rượu một ngày. 
Mềm môi trong gió thu mật ngọt.
Say! 
Ta có em nồng nàn, dịu êm giữa bộn bề lo toan 
Giữa áo cơm nghèo nàn, giữa cuộc vui bè bạn...
Với ký ức tuổi thơ đắng chát. 
Vậy mà ta vẫn say!


Ta có nhau hôm nay.
Để chìm vào men cay, 
Men cuộc đời có vị mặn mồ hôi.
Men rượu ngọt có chút thi ca mỗi lần gặp lại.
Chúng mình cùng say. 
Bên ly rượu đầy,
Mâm cơm đạm bạc.
Ta hiểu nhau bằng ánh mắt, 
Bằng bàn tay...
Ta hiểu nhau bằng cả ngất ngây 
Quên thời gian trôi... mặn mòi bùng cháy. 
Say nữa, hôm nay...
Ngày mai... Ngày sau.. đằng ấy...
Cùng say...

Bang Duy 27.9.2012

VỀ QUÊ ĐI EM

Về quê đi em. 
Mùa phù sa lún bàn chân mát rượi.
Con thuyền ai cắm câu giăng lưới.
Rặng dừa xanh buông tóc mướt bến sông.
Cô gái thôn quê e thẹn theo chồng.
Ông lữ khách xuống thuyền đưa vội vã.
Ươm trong nắng tình yêu thương ngọt quá. 
Nồng nàn thôi vòng hạnh phúc xiết tay...


Về quê đi thanh thản một ngày....
Yêu lắm đấy quên lo toan phiền muộn.

BangDuy 28.9.2012

CON ĐƯỜNG

Con đường chiều lá đỏ phía xa xa..
Ta nắm tay nhau qua bao mùa giông bão.
Có những lo toan, có ước mơ rực rạo.
Cả đói nghèo xen lẫn những khổ đau. 


Có cả những bữa cơm thịt ít nhiều rau
Trong nghèo khó vẫn tìm về mái ấm.
Tháng ngày trôi giọt mồ hôi thấm đẫm.
Con đường dài hun hút phía hai ta. 
Thời gian miệt mài vẫn cuốn trôi xa.
Đời khắc khoải hằn vết nhăn bỏ ngỏ.
Ta níu tháng năm với bao điều trăn trở.
Phía trước con đường vẫn hun hút hai ta.

BangDuy - Ngày cuối Thu 2012

THÁNG BẢY

Vẫn còn hàng cau xanh nơi đầu ngõ.
Vẫn còn dáng mẹ quạt mát trưa hè.
Vẫn còn nồng nàn râm ran tiếng ve.
Vẫn còn lời ru ngọt mềm cánh võng.


Đường con đi mang trời cao đất rộng
Mẹ ơi! Ngõ nhỏ rêu phong mỗi trưa.
Trĩu nặng ba lô con câu hát ru xưa
Cánh võng đong đưa, thân cò lặn lội.
"Con cò mày đi ăn đêm.
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao".
Bao gian truân, vất vả, lao đao.
Đời mẹ nhọc nhằn, đắng cay nếm trải.
Dây chuối buộc thắt lưng, bạc màu áo vải.
Dáng mẹ còng cho con lớn khôn thêm
Ơi ấu thơ con, ấm tay mẹ dịu êm.
Mát miền đồng bằng bao niềm trăn trở.
Mẹ như dòng sông khuyết dần bờ lở.
Để bờ con bồi lớp lớp phù sa.
Mẹ ơi! 
Con muốn về bên mẹ như những tháng ngày qua.

BANGDUY - RẰM THÁNG 7.2012

CHIỀU BÊN SÔNG

Con đi tìm ngày xa lắc tuổi thơ.
Chiều gió lạnh bên triền sông đất mẹ.
Đã qua rồi ơi những ngày xưa bé.
Quê hương vào trong giấc ngủ con mơ.

Con tìm về sân ga cũ tuổi thơ.
Thủa nghèo khó bạc màu vai áo mẹ
Năm tháng cuốn thời gian đừng trôi nhé.
Áo tơi dầm trong mưa buốt cuối đông.

Dáng mẹ gầy oằn quang gánh bến sông.
Cò mải miết tím chân bầm lặn lội.
Phiên chợ sớm ngược gió đông bước vội.
Con lớn nhiều lưng mẹ lại còng thêm


Ơi những ngày thơ ấu cũ trôi êm.
Như dòng sông mùa nước dòng bình lặng.
Bao năm rồi làng quê mình xa vắng.
Dấu dáng mẹ vào trong ký ức đời con.

BangDuy 14.8.2012 Một đêm buồn.

CHỜ

Ta chờ nhau hoá đá đã bao năm.
Giọt mồ hôi đẫm con tim trông ngóng.
Ai phương ấy thẳm sâu trong vô vọng.
Nát cõi lòng, tâm khảm cũng mồ côi.
Ừ xin đừng, đừng hoá đá em tôi.
Thương lắm đấy, cứa con tim ứa máu...



BangDuy 10.8.2012

VỀ LẠI TUỔI THƠ

Ta chạm tay về phía tuổi thơ.
Bao trăn trở mưu sinh ngỡ lãng quên tất cả.
Những nhọc nhằn lo toan vất vả.
Buông trôi về chốn hư không.
Chỉ còn lại trong ta mênh mông, 
Sông nước tuổi thơ 
Với tiếng cười giòn tan mơn man da thịt.
Ký ức xưa như con tàu rời sân ga xa tít.
Xình xịch, trôi về chốn nào.
Ơi tháng năm dài thương nhớ làm sao.
Ước mơ một lần cầm tấm vé trong tay.
Ta náo nức quay về sân ga ấu thơ mùa cũ...
Cũng đỏ ngàu dòng sông những ngày mưa lũ.
Dòng sông Hồng yêu thương...

(Chiều trên sông Tiền Giang 7.2012)


LỜI CỦA CHA.

Có ai khen con đẹp, con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Có ai bảo con ngoan, hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang, con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ, con hãy đến bên và kề vai gánh giúp .
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai đồng. Lần thứ hai con hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen,nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền ra cửa sổ. Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
Nụ cười cho người, con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.
Nỗi đau, con hãy nén vào trong. Nỗi buồn, hãy biết chia cho người đồng cảm.
Đừng khóc than - quỵ lụy - van nài.
Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang .
Con hãy đưa tay khi thấy người vấp ngã.
Cần lánh xa kẻ thích quan quyền .
Bạn là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có.
Thù là người quặn đau với niềm vui đang có ở trong con .
Chọn bạn sai, cả đời trả giá. Bạn hóa thù, tai họa một đời.
Con hãy cho và quên ngay.
Đừng bao giờ mượn dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm .
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt
Đừng vui quá,sẽ đến lúc buồn. Đừng quá buồn,sẽ có lúc vui. 
Tiến bước mà đánh mất mình,con ơi dừng lại! Lùi bước để hiểu mình,con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao!
Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp. Nhìn xuống thấp,để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai,nhưng đừng quên quá khứ. Hy vọng vào ngày mai,nhưng đừng buông xuôi hôm nay .
May rủi là chuyện cuộc đời,nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may .
Hãy nói thật ít để làm được nhiều những điều có nghĩa của trái tim. Nếu cần, con hãy đi thật xa,để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời,dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được lấy từ trái tim chân thật. Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vả long đong.
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.
Cha gửi cho con chút nắng,hãy giữ giữa lòng con. Để khi con bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy con sẽ thấy bớt đau và đỡ phải tủi hờn. Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ!
Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn. Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành .
Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa. Hãy buồn với chuyện bất nhân. Và hãy tin vào điều có thật: Con người - sống để yêu thương. 

VIẾT CHO EM

Em nằm viện mấy ngày.
Mâm cơm nhà mình nghiêng đi một góc.

Con thơ đến trường bật khóc.
Thút thít vì nhớ em.
Nỗi cô đơn cồn cào trào ứ nhân lên.
Con trai lớn vội vàng đón em sau giờ tan học. 
Cả nhà trở nên tất bật.
Cơm canh chợ búa mình anh.


Đường dài vượt nắng, trời xanh
Mà trong lòng anh đổ lửa.
Em nằm viện mới vài bữa 
Mà như mấy tháng qua rồi.
Cha con tất bật đứng ngồi.
Tài liệu, vở bài lơ ngơ bừa bãi.
Anh mơ hồ sống trong sợ hãi
Những điều rủi ro.
Con trai lớn như hiểu những âu lo.
Nên tảo tần chăm em sớm tối.
Thay anh những khi bối rối.
Để anh có thời gian bên em.
Con đường từ viện về nhà như nối dài thêm
Bởi chất chồng nỗi lo bất ngờ rình rập.
Em nằm viện mà cả nhà mình ai cũng thành hấp tấp 
Khoảng trống vắng em chẳng thể lấp đầy.


Anh ước mong sao cho đến một ngày.
Đừng ai ốm đau bệnh tật.
Em bình an trong vòng tay gia đình mình xum họp.
Để mỗi sớm mai thức dậy chỉ thấy những nụ cười.
Rung rinh trên làm môi
Trong nắng mai buổi sớm.
Mong cho cuộc đời này đừng ai đau ốm.
Để đong đầy niềm hạnh phúc nồng nàn 
Thơm ngan ngát mơ màng
Ngọt đắng cuộc đời như vị cafe tan... 

Nguyễn Bảng - 10.5.2012 (Ngày em nhập viện)

NGOẢNH LẠI

Có những khi ta nhìn lại cuộc đời
Thấy tiếc nuối một thời như vụng dại
Lỡ mải mê bao điều chẳng phải của riêng mình mãi mãi
Lênh đênh trôi dạt chốn nào.
Những người thân yêu cho ta hạnh phúc ngọt ngào. 
Đôi khi gieo cả chút khổ đau lo nghĩ.
Ta tự hỏi sao dòng đời nhuốm đỏ xanh... lạ nhỉ...
Thăm thẳm chiều, ứa màu cuối hoàng hôn.
Con người sống bên nhau vẫn giận dỗi tủi hờn. 
Vẫn lọc lừa, giẫm đạp lên nhau bon chen từng lời nói
Vẫn ngổn ngang mụ mị giật giành 
mà chẳng bao giờ đặt cho mình câu hỏi.
Đời sẽ đi về đâu.
Hỡi sông cạn biển sâu. 
Sao ta không thể lấy thước đo lòng người trong vòng xoay cuộc sống.
Sao không dang rộng đôi tay giữa trời cao lồng lộng, 
Ôm hạnh phúc vào lòng.


Sóng cồn cào, biển rộng mênh mông.
Trái tim con người đôi khi đỏ đen như đất trời nổi giận.
Ngoảnh nhìn lại một chút thôi để đừng bao giờ ân hận.
Tự ta đã đánh mất chính mình.
Đánh mất cuộc đời ngà ngọc trắng trinh
Ngoảnh lại nhìn thời gian trôi 
ta sẽ thấy mình già nua từng ngày mòn mỏi
Có bao giờ tự hỏi.
Ta đánh mất ước mơ.
Tình yêu thương con người và cả những câu thơ.
Lẽ ra nó đồng hành cùng ta mãi mãi...
Nhưng hỡi ơi! Sao ta không ngoảnh lại. 
Nhìn cuộc đời tinh khôi...

Nguyễn Bảng 05/5/2012

LÀNG VEN SÔNG

(TRUYỆN CHỈ DÀNH CHO 18+ HI..HI...)

Cúi thấp cái đầu xuống!!!
Cái đầu to như cái đầu... bò, che hết, đếch nhìn thấy gì...
Mấy thằng nhỏ trong đám trẻ trâu láu nháu đè đầu của nhau xuống để căng mắt nhìn về phía ngôi nhà mái gianh hai gian hai trái của bà Sợi. 
Trưa nắng hầm hập, không có hơi một tẹo gió máy gì cả. Đứa nào đứa ấy tóc tai bê bết, mùi mồ hôi chua khăn khẳn, vậy mà chúng nó vẫn rúc rích quyết xem cho bằng được cái "khoản kia" của ông Thủ. Chúng chen nhau nhẵn cả mấy gốc chuối non, đổ ngả nghiêng cả những bụi cây đơn mơm mởn bên kè đá. Cái tò mò chúng cõng trên lưng, đứa nọ truyền miệng cho đứa kia, thậm thụt, bí hiểm cứ như phim trinh thám. 
Ông Thủ làm đội trưởng hợp tác xã, ông khoẻ như vâm, lại học lỏm được nghề thợ mộc. Người ông thấp ngắn nhưng được cái nhanh nhẹn, ăn nói giảo hoạt. Khi nói mắt lúc nào cũng nheo nheo một bên mắt ti hí nhìn rất đĩ. Ngoài việc đồng áng và điều hành đội sản xuất, ông còn tranh thủ tay đục tay trạm làm mộc dựng nhà để kiếm thêm tiền. Mặt ông lúc nào cũng đỏ, phần vì ông hay uống rượu, phần vì ông vận động nhiều nên chân tay ông cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Xem chừng năm nay ông đã ngoài năm mươi nhưng vẫn còn sung mãn lắm. Mấy thằng cu con kháo nhau bảo rằng người ta nói ông Thủ dái to lắm nhưng chả hiểu sao vợ ông lại không biết đẻ, mười mấy năm vợ ông đẻ liền tù tì bốn con vịt giời. Người ta đồn, bữa trước trời nắng ông mặc quần đùi rộng, ngồi đục gỗ làm nhà cho bà Nga goá chồng ở cuối làng mà dái ông để thõng thò cả ra ngoài, dài chấm đất. Nói không đứa nào tin. Đứa thì bảo điêu điêu, dái thò chấm đất thì phải biết chứ. Đứa nói ông ấy mải làm nên chả để ý. Đứa bảo hay là ông ấy cố tình xoè ra cho bà Nga xem... Chúng cãi nhau ỏm tỏi rồi lại thậm thụt bàn mưu và đi đến quyết định săn bằng được xem mục sở thị "hàng" của ông Thủ to đến cỡ nào. 


Trong đám lau nhau có thằng Dương cao nhất, người đen nhẻm như củ súng, gầy gò leo kheo nhưng cũng lắm mưu mẹo. Nó tỏ ra tinh ranh nhất trong vụ này. Nó bảo muốn kiểm "hàng" của ông Thủ đếch có gì là khó. Cứ ra bờ sông nằm chờ thế nào cũng kiểm chứng rõ rành rành. Thằng cu Kiên thì cãi bảo ra sông chờ ông ấy đi ỉa chắc. Thằng Cùng thì bảo kinh kinh, tao đếch rình đâu... mấy đứa khác nhao nhao nói xen vào bảo tao cứ rình, thằng Cùng mà không rình thì tụi mình đếch cho nó xem nữa. Thằng Cùng khi ấy mới ớ người ra tỏ vẻ như tiếc rẻ... Thằng Dương ra vẻ lãnh đạo phán một câu xanh rờn: tất cả theo kế hoạch của tao, tao có cách này rất hay, bảo đảm sẽ úp một mẻ cá bự, đánh một đòn chết hai... Nói rồi nó kéo mấy cái đầu túm lại thì thào, chỉ chỏ ra điều như phân công, ánh mắt nó nghe chừng nghiêm lắm. Mấy thằng oắt khác thì gật gật lia lịa sau những lời thì thầm của nó. Một hồi chúng cùng cười phá lên sằng sặc. Và rồi mỗi đứa tản ra một hướng hẹn trưa nay sẽ tập trung ở bụi cây đơn phía bờ sông...


Nhà bà Sợi ở triền đê cạnh sông Hồng. Nhà bà có nhiều cây ăn quả lâu niên lắm, vườn tược quanh năm xanh tốt um tùm, mùa nào thức đấy. Cây ổi châu ruột đỏ nhà bà xoà cả ra mặt sông ngậm đất phù sa sai trĩu quả. Nơi ấy cũng là bến tắm thường xuyên của bà, nó kín đáo mà mát mẻ nhờ những bụi cây đơn mọc dại um tùm, xanh mướt bên kè đá lổn nhổn trên lối đi từ triền đê xuống bến tắm. Bà ở một mình nên cổng nhà bà lúc nào cũng khép và còn dấp thêm một nhánh rào gai phía trong nữa. Chồng bà bị chết trong đợt đi buôn mạn ngược. Đứa con gái bà năm ngoái đã lấy chồng bên kia sông, lâu lâu cũng ghé về thăm bà. Bà ở một mình nhàn nhã nên dáng dấp bà vốn dĩ đã đẫy đà nay càng đẫy đà hơn. Bà ngoài 40 nhưng thi thoảng bà cũng học nhai trầu, mỗi lúc nhai trầu như thế là bà lại say, má bà cứ đỏ hồng hồng như đánh phấn. Bà nói chuyện hay cười, mắt lúng liếng, típ lại như cái gạch nhịp trông rất đĩ. Ấy là mấy người lớn bảo thế chứ vài thằng oắt thì chúng bảo chúng chưa bắt được bà đĩ như thế nào. 
Dạo này mới chớm hè mà đã nắng há miệng, buổi trưa mấy thằng oắt hay rủ nhau ra sông tắm. Chúng thường thấy ông Thủ hay đi từ nhà ông phía trong đê đi về phía ngoài đê, đến đoạn nhà bà Sợi, lằng ngoằng một hồi rồi mất tăm ở đó. Rõ ràng là buổi trưa chứ không phải là buổi tối. Lạ lắm, chúng sinh nghi và quyết một phen trinh thám thực hư thế nào... 
Trưa nay, theo kế hoạch của thằng Dương, mỗi đứa làm một túm lá đơn che lên đầu nguỵ trang để đi... bắt ếch và xem "hàng" của ông Thủ...

Nguyễn Duy Bảng 01.04.2012

TÌM VỀ NƠI XƯA.

Nắng còn vàng chiều phương đó không em.
Anh mải miết đường hành quân bước vội
Trang thư viết bên bếp lửa hồng đêm tối.
Dãy số hòm thư vời vợi những chùm sao.

Em tìm về những chiều tím hôm nao.
Cỏ may níu đôi ống quần tất bật
Rét Nàng Bân vụng về bên luống đất
Ngả ải rồi gieo mạ nhú lên xanh.

Em còn về nơi đó có anh.
Ngày xưa cũ hai chúng mình thổi lửa.
Trong giá lạnh má em hồng chan chứa 
Có nụ cười soi đáy mắt em trong.


Em có còn tìm về nơi đó không?
Bến sông vắng ngày tiễn anh vời vợi.
Lùa khăn ấm choàng vai em đứng đợi.
Về đi em, xa cách cũng như gần.

Em cứ tìm về với những bước chân
Trần trên đất của quê hương mình đấy.
Nghe trong gió biết bao điều lớn dậy. 
Cả tình anh chan chứa nồng nàn.

Xa nhau rồi cuốn nỗi nhớ mênh mang.
Mùa cày cấy hạt mầm xanh nảy nở.
Anh mơ thấy đường hành quân như ngỡ
Lại gần thêm như em bước theo cùng.

Ta sẽ về ấm mái lá mùa đông...

Nguyễn Bảng 04.04.2012