Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

NGOẢNH LẠI

Có những khi ta nhìn lại cuộc đời
Thấy tiếc nuối một thời như vụng dại
Lỡ mải mê bao điều chẳng phải của riêng mình mãi mãi
Lênh đênh trôi dạt chốn nào.
Những người thân yêu cho ta hạnh phúc ngọt ngào. 
Đôi khi gieo cả chút khổ đau lo nghĩ.
Ta tự hỏi sao dòng đời nhuốm đỏ xanh... lạ nhỉ...
Thăm thẳm chiều, ứa màu cuối hoàng hôn.
Con người sống bên nhau vẫn giận dỗi tủi hờn. 
Vẫn lọc lừa, giẫm đạp lên nhau bon chen từng lời nói
Vẫn ngổn ngang mụ mị giật giành 
mà chẳng bao giờ đặt cho mình câu hỏi.
Đời sẽ đi về đâu.
Hỡi sông cạn biển sâu. 
Sao ta không thể lấy thước đo lòng người trong vòng xoay cuộc sống.
Sao không dang rộng đôi tay giữa trời cao lồng lộng, 
Ôm hạnh phúc vào lòng.


Sóng cồn cào, biển rộng mênh mông.
Trái tim con người đôi khi đỏ đen như đất trời nổi giận.
Ngoảnh nhìn lại một chút thôi để đừng bao giờ ân hận.
Tự ta đã đánh mất chính mình.
Đánh mất cuộc đời ngà ngọc trắng trinh
Ngoảnh lại nhìn thời gian trôi 
ta sẽ thấy mình già nua từng ngày mòn mỏi
Có bao giờ tự hỏi.
Ta đánh mất ước mơ.
Tình yêu thương con người và cả những câu thơ.
Lẽ ra nó đồng hành cùng ta mãi mãi...
Nhưng hỡi ơi! Sao ta không ngoảnh lại. 
Nhìn cuộc đời tinh khôi...

Nguyễn Bảng 05/5/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét