Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

ĐẮNG


Hôm qua có con bé lên xe hoa. Chồng cũ của nó không sản xuất được thằng cu. Chúng nó không chịu được, điên lên, cãi nhau chí tử. Nó buồn, nó bỏ. Rồi nó đong đưa kiếm được thằng khác. Nó bảo thằng ấy cưới không? Ừ! Cưới thì cưới. Nó khoe với mình. Mình bảo thử chưa. Nó bảo thử rồi nhưng chưa chắc. Thôi kệ đời, chờ sao được nữa. Già đến nơi rồi, còn ngó ngoáy được tí nào hay tí ấy. Nó nói mà nước mắt chảy ròng ròng. Mình thương nó quá, mình bảo. Giá như tao với mày vớ được nhau... Nó mếu xệch bảo. Tao vớ được mày chắc người tao thành cái que. Mình bảo không đâu, mày vớ phải tao, tao sẽ biến mày ban ngày mày là người, ban đêm mày sẽ là mèo... Nó sướng nó cười. Nụ cười như mếu. Rồi nó đọc vài câu thơ, nghe mà chua chát, đắng đót đến xé lòng.

Đã qua rồi, thời gian trôi mau.
Ngày lặng lẽ đêm chia thành hai ngả
Lối không nắng. Lối gập gềnh nghiệt ngã
Buốt chân mềm, chai sạn vết chân đi.
Thôi đừng tìm se sắt bước chim ri.
Chiều lẩn khuất bóng hoàng hôi xé rạng.
Gim câu hát buốt tâm hồn lai láng. 
Gói đầy vơi thơ dại thủa trốn tìm.

Lính già - Nguyễn Bảng 22.9.2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét