Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

THÔI VỀ ĐI

Thôi về đi
Đường trần đâu có gì
Tóc xanh mấy mùa...
Thăm thẳm đêm với bao điều chông chênh của mấy mùa vụt qua khe khẽ. Dòng đời ngoài kia còn tất bật nên ta cứ ngỡ vội vàng. Hăm hở một mùa sang, dang tay níu muộn phiền lật sấp xuống để yêu thương mở lòng như hoa nắng, cảm giác xốn xang vỡ oà trong bỗng chốc. Và đời người đang đếm những mùa đi. Vết chân chim lạc loài hoang dại ấn sâu trên ruộng cạn, mảnh trăng thanh long lanh soi đáy mắt đối thoại rạng ngời. Che chắn làm gì, cứ đánh rơi ngoài hiên những lo toan muộn phiền như một gã khờ tu chai rượu say khi bình minh ló rạng. Để được khật khưỡng mà nhẹ nhàng nâng nâng trên bước đường về.
Thánh thót lời ca ru lòng cùng chốn vắng.
Chốn bình yên ta che chắn một đời.
Ngôi nhà cất tiếng ầu ơ.
Thôi về đi...
Đường trần đâu có gì...
Tóc còn xanh mấy mùa nữa nhỉ?
Và cứ vậy, nhẹ bước đi trên vườn khuya song hành cùng bao điều thánh thiện.
Để rồi chỉ còn lại bên mình những yêu thương. 

Đêm hoang.
Tiếng Lục Lạc – 13.12.2013