Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

LÃNG ĐÃNG MÙA ĐÔNG

Lại một Mùa Đông nữa đang về. 
Sáng ngủ dậy thấy trời se se lạnh, lười biếng kéo tấm mền ngang cổ, cong mình choàng qua vai, níu xiết làn hơi ấm, thấy nồng nàn một cảm giác quen thân. Nghe sâu thẳm niềm hạnh phúc yên hàn trong nghèo khó và bình dị. Một buổi sáng cuối tuần thư thái hiếm hoi. Chắc cũng chỉ cần thế là đủ và đã thấy giàu có cho mình...


Quê mình chắc giờ đang lạnh lắm, năm nay nghe bảo rét gớm mấy ngày qua. Mở mắt lười biếng mà nhớ quê da diết, nhớ nao lòng cái thời xa vắng, cái thời nghèo đói của tuổi thơ. Rét căm căm trong chiều gió bấc, phong phanh áo quần rách bươm không đủ trốn rét. Môi run run lần tìm hơi ấm bằng chiếc ống bơ đốt quả phi lao khói lòi con mắt... 


Tuổi thơ thăm thẳm trôi qua mấy mươi năm trời đi lạc vào quá khứ... Bàn chân tím tái vụng dại bên bờ đầm để mò tôm bắt cá, tát vét, mặt mũi vương bùn, ngấn đất ba tầng vắt ngang trên cổ... Cứ thế mà cất đi làm của để dành, rồi gần tết nắng hanh mới mang ra tắm, kỳ cọ, cạo bở tơi mùn đất trên người. Đó là cả một sự cố gắng trước khi ăn tết nguyên đán...


Mất rồi tuổi thơ ơi... 
Xa mãi rồi còn đâu nữa. Đã quá xa một thời vụng dại... 
Ôi! Hôm nay, ngày cuối tuần thăm thẳm...
Ký ức vẫn nồng nàn quá đỗi trong tôi... 

Lính già - Nguyễn Bảng 17.12.2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét