Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

THƯ VIẾT CHO ĐỒNG ĐỘI

Nguyễn Bảng!
Hòm thư: .....................


Vĩnh Long, ngày 21.9.2010

Anh Trần Anh Kim kính mến!

Thật đúng, trong vòng quay tất bật của cuộc sống mưu sinh con người ta cứ ngỡ quên đi những giá trị đích thực của cuộc sống. Kể cả đến những trang thư viết bằng tay hôm nay cũng thấy lạ lùng và bỡ ngỡ. Đúng là giữa thời buổi bùng nổ thông tin, con người ta đã quên cái mộc mạc một thời anh ạ.
Vậy mà em lại là người may mắn nhận được thư anh! Đọc những dòng anh viết mà em thật sự xúc động, bồi hồi, trong lòng cứ vui và thấy rưng rưng. Bởi cũng lâu lắm rồi chỉ quen nghe điện thoại mà quên đi chữ viết và những trang thư. Thấy ấm lên tình cảm nồng nàn qua những dòng anh viết. Chân thành, mộc mạc mà chan chứa tình người. Mọi chuyện thật là tình cờ và em ngạc nhiên thực sự. Em không nghĩ rằng đã hơn một năm qua rồi mà anh vẫn còn nhớ bài viết của em đã được đăng báo. Hạnh phúc của người cầm bút là được đăng báo và độc giả đón nhận. Hạnh phúc hơn nữa lại có độc giả viết thư chia sẻ thì còn gì hơn. Có lẽ đời lính chúng mình trải qua nhiều gian nan chất chồng nên thường hay đồng điệu về phong cách sống, tình yêu thương và ngôn ngữ tâm hồn.
Ngày hôm nay chiến tranh không còn nữa song chúng ta vẫn phải vượt lên trong cuộc sống giữa sự cống hiến và giằng co tâm lý của chính mình với hoàn cảnh và đói nghèo để sống đẹp và đừng sa ngã. Có lẽ vì thế nên chúng ta thấy gần nhau hơn anh nhỉ.




Ai cũng có quê hương, cha mẹ, vợ con và bạn bè. Đời lính qua trăm sông ngàn suối, càng đi xa càng nhớ giằng xé, cồn cào. Đời lính mong manh giữa sự sống và cái chết thì nỗi nhớ xứ sở, mẹ cha và những người mình yêu thương lại càng nhân lên gấp bội. Và cứ thế ta lại thấy quý trọng và yêu thương cuộc sống và phấn đấu để sống tốt đẹp hơn. 
Đời người gian khó đã nhiều, nghèo khó đã trải nên khi trưởng thành ta nhớ những điều xưa cũ, tôn trọng và nâng niu nó anh ạ. Chỉ có ta hiểu ta nhất thôi anh nhỉ.
Thời trai trẻ mải bươn trải với cuộc đời, chẳng có điều kiện để mà suy xét lại mình. Đến giờ đứng tuổi mới hay trầm tư hơn để nhìn lại mình và gia đình mình để rồi trăn trở và đằm thắm yêu thương.



Những trang viết về cha mẹ và những người thân là những trang em thường viết bằng nước mắt anh ạ. Em không muốn thay đổi mà muốn giữ nguyên khuôn mẫu của cha mẹ mình. Những con người nông dân cần lao chất phác. Sống thật thà như bãi mía nương dâu mà chăm chút, tảo tần hết mình vì con cái. Yêu lắm những bà mẹ Việt Nam, khó có thể nói hết thành lời.
U em năm nay 87 tuổi, già nhiều nhưng rất minh mẫn và tình cảm. Đó là chỗ dựa tinh thần và là nơi neo đậu yên bình nhất sau mỗi chuyến trở về quê hương anh ạ.
Em chẳng biết nói gì vì sự quan tâm chia sẻ của anh. Em chỉ mong rằng anh coi em là đồng đội của anh như ngày anh xưa cũ. Và hãy tin rằng em đang sống đẹp.
Quê em ngay dòng sông Hồng, huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Một miền quê yên bình và văn minh, không hề có tệ nạn, rất thắm đượm tình người. Thế nào cũng có ngày em sẽ đến thăm anh và gia đình ở Nam Định. Từ nơi em xuống anh khoảng 60 Km. Và có dịp mời anh về quê em chơi anh ạ. Em có rất nhiều anh em bạn bè ở Nam Định đấy.
Nếu anh có điều kiện anh vào mạng internet thì sẽ đọc rất nhiều bài em viết cũng như giao lưu rất nhiều với các anh Cựu chiến binh qua mạng đấy anh ạ. Địa chỉ trang blog của em trên mạng là: http://vn.360plus.yahoo/nguyenbang65208.
Em gửi kèm theo thư này là bài viết nguyên bản NƠI BÌNH YÊN để anh xem.
Thôi có lẽ em tâm sự với anh đôi điều như vậy. hẹn anh dịp khác gần nhất anh em mình sẽ gặp nhau nhỉ.
Mong anh và gia đình mạnh khoẻ, hạnh phúc và thành đạt. 
Số điện thoại của em: 0913.156659.
Ôm anh một cái thật chặt anh nhé!

Kính chào anh.
Em!
Nguyễn Bảng!



Lính già - Nguyễn Bảng 13.10.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét