Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

NỖI NHỚ ĐÔNG SANG

(Tặng những bạn bè thân yêu của tôi khi gió mùa đông đến)

Ừ! Năm nay Mùa Đông đến sớm. 
Mới cuối tiết Thu mà những ngọn gió đông se sắt hanh hao đã đong đẩy tràn về. Tôi ước rằng thời gian kéo lê thê, để được cùng em sớm nay co mình cuộn sâu trong làn chăn ấm. Vén cửa sổ, lim dim mắt, biếng lười liếc nhìn những chiếc lá xao xác vàng đủng đỉnh chao nghiêng. Cái se lạnh như đôi tay mơn man, vuốt nhè nhẹ trên má người tôi yêu để ửng hồng tự nhiên mà đâu cần kem phấn. Lắc rắc mưa phùn, rối rít, quấn quýt trong gió đông se, như nghịch đùa, như ngúng nguẩy dỗi hờn và lúng liếng liếc nhìn qua ánh mắt thẹn thùng của cô thôn nữ mơ màng, nồng say khi tình yêu đến sớm. Tiếng chim thôi ngừng hót sớm mai để nhừơng cho những chiếc là vàng phai, bay bay, mềm mại dướn mình trong không trung như bàn tay anh chàng hoạ sỹ tài hoa vẽ lên hình nữ diễn viên ba lê trong vở Hồ Thiên Nga thủa trước. Ta lại ước gì vươn tay ra vớt những giọt nắng vàng phai nhạt cuối thu qua. Bao kỷ niệm hôm nao mà giờ đã quá xa. Để mỗi độ đông về ta ngơ ngẩn, thẫn thờ nôn nao trong lòng nhớ quê, nhớ mẹ. 



(Bên bến sông quê chiều cuối năm khi đông về giá buốt trong mùa Noel năm 2009)

Ừ dẫu biết ta chẳng còn thơ trẻ mà cứ bàng hoàng khi nhắc tiếng quê hương. Đã xa lắm rồi sông nước của tình thương. Con sông Hồng chở nặng phù sa vẫn bên bồi bên lở. Cứ mỗi độ đông về trong mưa phùn lại nhớ. Nhớ dáng mẹ hao gầy hun hút cuối triền đê. 
Cho ta về thơ ấu tuổi thơ quê, mỗi khi gió đông cuộn về lại lấy trái phi lao cho vào ống bơ, xách đi chăn trâu để sưởi cùng đám bạn. Cho ta được hít hà mùi ngô mẹ rang thơm lừng, ăn lót lòng buổi sáng. Nhớ quá đói nghèo, những bữa cơm đông về khi giáp mùa độn cả sắn lẫn khoai. 
Ta muốn về trong gió đông sớm mai, để bàn tay ta lại ngại dầm nước bên cầu ao có đàn cá mương con con và bậc đá xanh mà giờ đây chẳng bao giờ còn nữa. 
Ôi ta nhớ cồn cào những nét chữ đầu tiên ta lấy phấn viết lên bậc cửa. Nước mắt nhoè vì cha đánh roi mây. Ta nhớ ổ rơm mẹ làm cho ta giấc nồng say. Nhớ cả chú mèo mun cứ rúc gù chui vào ngủ cùng ta trong đêm đông giá buốt. 
Nhớ dáng cha khật khà sau mỗi lần rít thuốc. Khói thuốc lào cuồn cuộn giữa đêm đông. Nghe văng vẳng đâu đây tiếng đùng đục đàn ông, đó là tiếng của cha ngày nào, vừa nghiêm nghị vừa dạt dào khúc triết. Ta nhớ quá cảm giác gai gai khi cà má vào râu cha trong mỗi lần thức giấc. Quờ tay tìm cằm râu rậm của cha. 
Thoang thoảng đâu đây mùi bánh tẻ bay xa. Bánh mẹ nấu trong tảo tần, nháo nhác cho phiên chợ sớm mai đổi lấy tiền đong gạo. 
Ôi con đường xưa tới trường ngập trong bùn mưa nhão. Trang sách chói điểm 10 ứa màu máu ưu tư. Chiến tranh khắp miền khắc khoải những trang thư, viết cho chị, cho anh, nét chữ trẻ run run gửi bao điều ngây thơ nhưng vẫn thơm mùi gốc rạ. Trong gió heo may vẫn mơn mởn ngát xanh vồng khoai, luống mạ. Có vụ gieo trồng trong buốt giá cánh tay ai. 
Có nỗi nhọc nhằn trong mỗi sớm mai, mẹ tất tả gánh gồng ruộng bèo dâu buổi sớm. Có áo rách vá vai mỗi lần ta hớt hải đến trường vẫn muộn. Khẳng khiu bàn chân gầy, cước đỏ tím trong mưa. 
Ôi đông về, đông của những ngày xưa. Nơi mẹ cha ta tảo tần trong đói nghèo mà thanh tao quá đỗi. 
Về đi, về đi thôi còn chần chờ gì nữa. Phút nồng say trong gió bấc đầu mùa. Đắm mắt nhìn những ký ức xa xưa. Túm đói nghèo cất vào trong quá khứ. Nuôi gian khó cày trên từng con chữ, vượt thời gian ta dốc túi tìm về. 
Ừ đông về thật rồi cho ta nhớ triền đê. Vạt cải nhà ai bên triền sông rực vàng trong chiều đông, hắt nắng mướt vàng như kén nhả tơ sau nong tằm ăn rỗi. 
Ơi Mùa Đông ta yêu thương quá đỗi. Một chút thôi nỗi nhớ đã đong đầy. Viết đôi dòng khi đông đến sớm nay, sao ta nhớ quắt quay quãng thời gian nghiệt ngã. 
Ơi Mùa Đông! Gió theo về trăm ngả. Phương Nam giờ cũng tím chín đông sang.

Lính già - Nguyễn Bảng 01.11.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét