Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

VIẾT CHO NGÀY XANH TÔI...


Tôi viết cho ngày xanh tôi...
Dù biết rằng thời gian vẫn thăm thẳm trôi...trên con đường hiện hữu.
Níu kéo cả những ngọt ngào cả những khổ đau mệt nhoài nặng trĩu.
Âu lo, hạnh phúc ẩn hiện khóc cười...



Ơi dòng sông đời người.
Nơi cửa sổ tình yêu có giọt nắng vàng len qua kẽ lá xanh tươi
Khoe sắc đung đưa đánh thức tầm xuân ...
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
Tuổi mới bắt đầu, ngày mới xanh hơi thở.
Nhẹ nhàng cho tôi vút bay...
Qua rồi tháng ngày u ám đen mây
Vần vũ gió giông bão bùng khắc khoải.
Phía chân trời ảo mờ, đường đời còn xa ngái.
Bước chân gập ghềnh
Tôi đi!
Bài toán cuộc đời ... xao xác mùa thi...
Như thách đố... như giỡn đùa đuổi bắt.
Mệt nhoài cuồng quay buồn vui ngây ngất
Chẳng khuất phục đâu dù cơn khát xé lòng.


Nơi xa con đường yêu thương ngóng trông.
Vững vàng lên,
Mạnh mẽ lên,
Nghị lực lên.
Tôi ơi!
Ngày vẫn xanh,
Chim vẫn hót trên cành.
Nắng mai vẫn xuyên qua khung cửa.
Và bầu trời mênh mang vẫn xanh thắm nữa.
Ngày mới vẫn nồng nàn.
Khát cháy...
Tôi ơi!

Nguyễn Bảng - Viết cho ngày 20.8.2013

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

NGÀY CHO EM...

Quay gót thời gian 
Ta tìm về ngày đầu Thu xưa cũ.
Mái tranh rêu bên dòng sông mùa lũ.
Em mong manh!
Chuyện cổ tích, ngọt thơm trái thị, cô Tấm giáng trần.



Bao tháng năm qua rồi...
Chai sần những bước chân.
Mòn mỏi cùng anh vượt qua ngàn đèo dốc.
Gập ghềnh cuộc đời, trở trăn được mất.
Trắng thâu đêm bỏ lại những đói nghèo.
Vượt dốc cuộc đời thăm thẳm treo leo.
Uống cạn những gian nan...
Và cả những niềm vui khi bờ môi khát cháy.
Một ngày bình yên.
Riêng cho em, chỉ dành cho em đấy.
Một vòng tay xiết chặt những ngọt ngào.
Quên đi những muộn phiền,
... Rớt tiếng gió lao xao.
Bỏ lửng tia nắng mai bên khung ô cửa sổ.
Em...
Xoay trong vòng tình yêu...
Lung linh...
Ríu rít mùa chim làm tổ
Ngày đầu Thu dịu dàng, góc phố chộn rộn thêm.
Bước chân em... hiền thảo lướt qua thềm.
Ngày mới bắt đầu... mặn mòi thêm sắc mới.




Viết cho ngày 01.8.2013
Nguyễn Bảng.

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

VỤN VẶT NGÀY SANG MÙA

Có một chiều cuối thu xưa.
Nắng mật ong trải dài trên thảm cỏ ven đê xứ sở. Gió lồng lộng hất mơn man giỡn đùa trên da thịt. Lao xao cuốn vờn vạt ngô xanh và cánh đồng lúa đang thời ngậm sữa.
Đã chớm mấy ngọn gió đông. Se se hanh hao mùa sớm. Bến sông quê bình yên về với phố phường một ngày ăn giỗ.
Hai mẹ con một già một trẻ lặng lẽ qua sông, mỗi người một suy tư rất riêng theo dòng ký ức.
Điện thoại reo...
- Anh đang ở Đông Tảo,em còn ở nhà không hay ra sân bay rồi?
- Em còn ở nhà, mà bữa nay đang cùng mẹ em đi Hà Nội ăn đám giỗ bác em. Ngược đường anh ạ.
- Tiếc nhỉ. Tưởng em còn ở quê...
- Chắc phải hẹn anh khi khác rồi... anh ạ.
Thế mà tính đến giờ xa cũng đã mấy năm trôi đi một dịp hẹn.
Sông quê đằm thắm và mênh mang sông nước với ngát xanh. Mẹ nhìn xa xăm tít tận nơi nào ký ức ngày xưa cũ. Mẹ bảo sắp hết một đời người rồi đấy con ạ...
Ngày xa lắm, thời chiến tranh, khói súng mịt mù, đỏ quạch quê hương. Đất nước rộn ràng, đạn bom nắng lửa. Cũng miền quê này, cũng bến sông này nhưng khác con đò ấy. Cha tất tả đội mũ cối, quân phục xanh, khoác ba lô chở mẹ qua bến sông quay lại đơn vị sau một lần về phép. Mẹ ngồi sau xe đạp níu bộ quân phục xanh của cha, hít hà mùi mồ hôi chớm quen sau mấy ngày gặp nhau vội vã... Những năm ấy đất nước mịt mù bom đạn, người đi vào tuyến lửa ít có ngày gặp lại. Nơi hòn tên mũi đạn nó tránh người chứ người có tránh được đâu. 




Đất Quảng Bình nơi cha đóng quân có dòng sông Nhật Lệ trong xanh, tưởng êm đềm mà thấm đầm máu xương đồng đội. Hy vọng thì tràn trề mà sao vẫn rất mơ hồ, và ngày gặp lại thì quá mong manh. Cứ mỗi lần ra đi là mỗi lần cứa vào tâm can người đi người ở. Bến sông mùa chia ly cũng se se gió lạnh. Mẹ gỡ chiếc khăn vải kẻ sọc quàng cho cha. Cha dùng dằng tìm hơi ấm thân quen qua mấy ngày vội vã. Gió tung tóc mẹ rối bời, giọt nước mắt vắt ra sau những ngày tràn trề hạnh phúc ngắn ngủi để rồi ưu tư héo hắt trước những ngày dài chờ đợi.
Đưa cha qua sông về đơn vị với chặng đường đạn bom ngút trời nơi chiến tuyến. Bất giác mẹ gục đầu ôm chặt áo cha, tức tưởi bấu víu bờ vai cha mà giàn giụa, thổn thức. Phút chia ly mong gặp lại nhau chỉ chờ trong may mắn đời người...
Cha đi...
Mang theo chiếc khăn kẻ sọc vương vài sợi tóc mẹ.
Cha đi...
Mang theo hơi ấm của người mình yêu thương và nỗi nhớ mong đau đáu của con thơ với mẹ già nơi miền quê tôi nghèo khó.
Cha đi...
Mang theo cả nỗi hờn căm thắng giặc và ý chí người trai khi quê hương chìm trong đạn bom khói lửa.
Cha vẫn hy vọng một ngày trở lại... Mẹ vẫn từng đêm thấp thỏm đợi chờ…
- Mình về đi! Đừng lo gì cho anh... Hãy vững vàng... Sẽ có ngày anh trở lại... Tin anh đi... Nếu chúng mình... Mình sinh con trai thì đặt tên là Quảng Bình... mình sinh con gái thì đặt tên là Nhật Lệ nhé. Cha an ủi vỗ về...
Mẹ ngây dại mơ hồ...
- Mình đi... chân cứng đá mềm...
Cha khoác ba lô bước vội như chạy trốn. Mẹ dùng dằng, lững thững ơ hờ để chiếc xe đạp cũ ngả nghiêng trên bãi cỏ rồi ngồi ôm mặt khóc.
Giây phút biệt ly mẹ chỉ nức nở cất được hai tiếng... Anh ơi!!!
Sông vẫn xào xạc gió, nắng hanh đầu mùa vẫn giót vàng mật ngọt. Bến sông vắng vẫn nét đìu hiu, vẫn cô quạnh đến ngỡ ngàng. Nước vẫn xuôi dòng, vẫn đỏ ngầu sắc phù sa như máu ứa...
Mẹ về trong nỗi cô đơn, thấp thỏm và tiếc nuối, ngổn ngang những âu lo...
Xưa lắm rồi mẹ vẫn nhớ nơi bến sông chia tay ngày nào tiễn cha khoác ba lô lên đường ra trận...
Mẹ sinh em gái, cả nhà hân hoan... Mẹ đặt tên em mang dấu ấn của dòng sông xanh đất Quảng Bình mang tên Nhật Lệ và thăm thẳm ngóng chờ ngày cha trở lại.
Thư cha viết từ Quảng Bình tuyến lửa. Cha bảo đã ép mấy sợi tóc vương trên tấm khăn sọc xanh của mẹ ngày nào vào trang nhật ký suốt chiều dài đường hành quân bước vội… Cha bảo nơi cha đóng quân dòng Nhật Lệ vẫn êm đềm xanh. Và nơi ấy cũng vẫn đầy máu lửa, đạn bom của quân thù ập xuống. Lá thư úa vàng qua gần một năm trời may mắn về với quê hương…
......
Ngày bình yên tiếng súng, cha xanh xao khoác ba lô trở về... Nước mắt trộn niềm vui vỡ oà trong căn nhà tranh bé nhỏ... thăm thẳm một nỗi nghiệt ngã xót xa... mẹ đã qua đi vàng son một thời con gái...
Gần 50 năm rồi con ạ...Nhà mình vẫn còn may mắn lắm... 




Câu chuyện cứ thế đan xen trên chặng đường về phố...
Tóc mẹ giờ bạc phơ. Tóc Bố cũng phai màu muối nhiều hơn tiêu trở trăn với vết thương một đời binh nghiệp. Mẹ vẫn cặm cụi lo toan, bố vẫn lặn lội sớm hôm với nghề nghiệp của một bác sĩ Quân y ngày còn nơi chiến tuyến...
Con là người may mắn hơn cả. Níu kéo và sở hữu cả kho kỷ niệm một thời gian khó và chinh chiến hào hùng trận mạc của mẹ cha... 



Áo con giờ cũng màu xanh. Ve áo cũng quân hàm đỏ. Và kỷ niệm mẹ cha ngày cũ vẫn hiện diện theo con cùng những thăm trầm, gian lao của đời người trôi qua bao mùa giông gió...
Nay ngồi nhớ lại những mảnh chắp vụn vặt. Ký ức qua rồi mà bao trăn trở vẫn ùa về... Viết ra đây vài dòng xem có ai nhận ra những đối thoại ngổn ngang ngày ấy, kẻo có ngày sợ lại quên.
Kỷ niệm cứ đắm say một chiều giao mùa trở về nơi đất mẹ…

Nguyễn Bảng - Trưa 09.7.2013

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

THÁNG BA

VIẾT CHO CON TRAI YÊU NGÀY SINH NHẬT 28.3.2013
------------

Tháng Ba.
Mùa hoa gạo.
Đỏ ối cả triền sông.
Quê mình hạt vừng nảy mầm xanh mơn mởn.
Tháng Ba.
Một ngày cha thấp thỏm chờ mong, bận rộn.
Con cất tiếng khóc chào đời…
Tiếng cười của gia đình mình vỡ oà,
Thấm đẫm vào những bức tường rêu cũ chơi vơi.
Tháng Ba phương Nam không có mưa rơi.
Con hiện diện đỏ hồng trên tay,
Mẹ ngất ngây mỉm cười chắt chiu từng giọt sữa.
Mười mấy năm rồi, qua bao thăng trầm nắng lửa.
Những trở trăn đôi khi ngỡ ngã gục đời người.




Tháng Ba ấm áp tiếng cười,
Yên bình trong nếp nhà,
Cháo rau đi qua giữa bộn bề khốn khó…
Đã trôi mau gần hai chục Tháng Ba bỏ ngỏ.
Con tự tin bước vào vòng xoáy cuộc đời.
Có vô số sắc màu, có cả những tinh khôi.
Và cuộc đời cũng rất nhiều cạm bẫy.
Sẽ có chiều dài Tháng Ba sau này con sẽ thấy!
Những nồng nàn và cả những gian nan.
Chông chênh như con đò rời bến nước sang ngang,
Trước dòng sông cuộn ngàu phù sa có bên bồi bên lở.
Đường dài con đi dù còn muôn điều trăn trở.
Gia đình mình vẫn mãi là bến neo đỗ bình yên.


Tháng Ba.
Thời gian trôi triền miên.
Kỷ niệm cũ vẫn dạt dào ký ức.
Tháng Ba thổn thức,
Những âu lo sẽ tan biến từng ngày.
Tháng Ba ngất ngây.
Con hãy vững vàng hơn lên trong mỗi dòng suy nghĩ.
Tháng Ba!
Mây vẫn cứ trôi…
Và mỗi chúng ta vẫn miệt mài bước chân không nghỉ.
Phía trước bầu trời trong vắt.
Xanh thẳm cuộc đời!
Xanh thẳm … Tháng Ba ơi! 

Nguyễn Bảng - 27.3.2013

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

VIẾT CHO CON YÊU NGÀY SINH NHẬT.

Hôm nay sinh nhật con trai.
Nhớ ngày này của 12 năm về trước. Sự tất bật, lo lắng và mừng vui hạnh phúc vỡ oà trước và khi con cất tiếng khóc chào đời. Những loong bia được bật ra tung bọt trắng xoá trước phòng chờ của Bệnh viện, trong tiếng chúc mừng của những người thân, bè bạn và niềm hạnh phúc của mẹ cha.
12 năm qua đi với bao vất vả lẫn trách nhiệm của gia đình mình và nay con đã lớn.
Con nhà Lính nên nhà mình nghèo, đôi khi những ngày này dù chỉ là một chiếc bánh và những ngọn nến lung linh thắp lên trong niềm vui với nụ cười của con trai yêu, bấy nhiêu thôi cũng đã làm cha mẹ ấm lòng.
Mong con vui, chăm ngoan, học giỏi và ấm áp trong vòng tay âu yếm của gia đình mình.
Con trai yêu nhé.


Cha mẹ cho con niềm vui,
Niềm hạnh phúc ngọt ngào ứa tràn nhựa sống.
Cả bầu trời cao mơn man gió lộng.
Cho chất chồng cả những yêu thương.

Nguyễn Bảng - 18.03.2013

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

ĐÊM !!!

Ta thả vào đêm.
Tâm hồn một đời thổn thức.
Mênh mông lặng thinh tiếng thở dài lồng ngực.
Nghe thánh thót giọt buồn rơi vào giữa hư không.

Đêm!
Ta đau đáu ngóng trông.
Dòng suối chảy ngỡ cạn nguồn nước nhỏ.
Còn lại tí tách rơi mà đẫm cả bờ vai nỗi nhớ.
Ai cho ta nồng nàn hơi thở.
Tháng năm gày khô héo những mùa đi.

Đêm!
Nhớ oằn mình xao xác vết chim ri.
Ngày đã cũ và người xưa đã cũ.
Buông rơi những vòng xoay ai chìm trong giấc ngủ.
Một mình ta đánh thức một mình ta.
Bâng khuâng trốn tìm những tháng ngày xa...
Ta bừng tỉnh...thấy bao mùa giông gió...



Đêm!
Xa lắm rồi triền đê nhuốm xanh màu cỏ.
Thổn thức một thơi thơ ấu hồn nhiên.
Rách toạc cánh diều bởi trăn trở triền miên.
Gập gềnh cuộc sống.

Đêm!
Mênh mông hư ảo những nghĩ suy trống rỗng.
Lặng thầm tiếc nuối,
Lặng thầm bước chông chênh nhói những vết chai sần.

Đêm!
Cho ta về nhè nhẹ nhẹ những bước chân.
Bước thời gian
Hằn dấu chân chim qua mỗi mùa chờ đợi.
Đường đâu còn xa mà thấy sao vời vợi.
Nước mắt nhạt nhoà
Chát đắng cả bờ vai...

Nguyễn Bảng - 28.02.2013

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

21 NĂM! TRẢ LẠI MỘT ĐỜI NGƯỜI.


Đêm nay, mùa khô phương nam. Bình yên và tĩnh lặng. Bước ra ban công, nhìn lên bầu trời, ngổn ngang những làn mây trắng xốp, bồng bềnh trôi về phía chân trời. Những ánh sao lung linh toả sáng trong đêm miệt mài lấp lánh. Cha là vì sao nào trong muôn vàn vì sao lung linh kia. 
Con thầm gọi: Cha ơi! 
Cha hãy với tay hái lấy những vì sao, vẽ lên nền trời xanh kia những vầng hào quang như trong cổ tích. Cho con được ngắm nhìn trong không gian tĩnh mịch và được nhìn thấy đôi bàn tay chai sần mà tài hoa của cha ngày nào. 
Ngày mai là tròn 21 năm rồi! Cha rời xa tổ ấm. 21 năm với một đời người. Ngắn thật ngắn và dài thật dài cho con hiểu mất mát đắng cay trong hẫng hụt mỗi lần trở về xứ sở. 21 năm Cha xa rời tổ ấm để con cút côi đợi chờ.  
Gió se lạnh, mây lãng đãng buồn trôi, sao lung linh trên bầu trời xa thẳm. Cha bay vào không gian cho con đưa mắt dõi theo bóng hình cha mỗi lần con nhớ. 



Cho con níu thời gian, gửi vào gió, vào mây, vào bầu trời xanh thẳm có những vì sao lung linh kia những hương hoa nồng nàn ngọt ngào của xứ sở nơi con đang sống, gửi cả trái tim và những lời cầu nguyện lẫn ước mơ thánh thiện đến trong ngần. 
Nhờ gió, nhờ mây mang đến bên cha tất cả những ước vọng chắt chiu từ tâm hồn một người lính. Chẳng hiểu sao mỗi lần như thế trên gương mặt con những giọt nướt mắt mặn nồng vẫn đặc quánh ứa ra. 
Về với con đi! 
Cha ơi! 
Đừng để con cút côi một mình giữa trời đêm mênh mang gió lạnh! 
Con bắt đền Cha đấy! 
Cha ơi! 
21 năm rồi Cha ạ!
Con yêu Cha và nhớ Cha biết chừng nào. Chắc chỉ mình con hiểu.

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

VIẾT CHO CON

TÂM SỰ
---------
Ngày con còn phiêu diêu nơi đâu.
Nhà mình nghèo bữa cơm rau nhiều hơn thịt.
Mẹ cha trở trăn tảo tần con có biết
Đắng chát giọt mồ hôi muối mặn đóng bờ vai.
Có bao lần cha ao ước ngày mai.
Nhà mình có bát cơm ít rau, nhiều thịt.
Có tráng miệng bằng trái cây dù chỉ là chút ít
Ngày ấy hạnh phúc thật ngọt ngào.


Đã là con người ai chẳng có ước ao.
Ai chẳng muốn giàu sang và lùi xa nghèo khó.
Rồi năm tháng trôi đi những ước mơ nho nhỏ.
Trở về trong mái ấm yên vui.
Nay hết đói nghèo nhưng cha vẫn không nguôi.
Nhớ lắm tháng năm chắt chiu khốn khó.
Đó chính là vết hằn sâu,
những kỷ niệm mang theo suốt đời không thể.
Ký ức chẳng bao giờ quên lãng đâu con.
Hãy là người đàn ông luôn biết vươn lên.
Đó chính là điều cha luôn hy vọng.

Nguyễn Bảng - 29.01.2013

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

MƯA XUÂN.

Ừ lạ nhỉ năm nay có mưa xuân.
Mưa giữa mùa hanh khô trong những ngày giáp hạt.
Anh nhìn thấy hạt mưa nào ngơ ngác.
Rơi lạc vào đáy mắt em trong.

Những giọt mưa bay bay như nhớ như mong.
Hạt vương trên tóc mai, hạt đọng vào vai áo.
Mảnh mai thế ướt một đời tần tảo.
Anh đứng nhìn trầm tư say mê.



Xa quê lâu rồi, xa cả triền đê.
Nhớ ngày ấy cũng mưa xuân nhè nhẹ.
Cánh đồng màu ngô trổ cờ khe khẽ
Bàn tay em dịu dàng nụ cười cũng xốn xang.

Ơ kìa! Mưa xuân nơi đây mênh mang
Nhộn nhịp phố nối mùa ngày giáp tết.
Đừng quên nhé mưa ơi đi hết
Con đường xuân cây nảy lộc đâm chồi.

Anh tìm về mưa xuân xưa xa xôi.
Ngày mới nhú xanh đôi bờ cỏ dại
Cũng mưa xuân ngô trổ cờ ngai ngái.
Hạt mưa nào rơi trong đáy mắt em.

Nguyễn Bảng - 14.01.2013

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

THẮP LÊN


Anh bỏ quên cả nỗi đơn côi.
Thắp lên ngọn lửa mềm bập bùng leo lét.
Ngọn lửa nghèo một đời chưa cháy hết.
Cả những khát khao, cả những nồng nàn. 
Cả những xốn xang và cả những mơ màng. 
Cả cực nhọc dọc đời người trăn trở. 
Dòng sông cuộc đời bên bồi bên lở. 
Cuồn cuộn mài miệt phù sa. 
Có bồi đắp nào cho ngô lạc trổ hoa. 
Có khuyết gầy nơi nào cho nặng lòng trắc ẩn. 
Bâng khuâng anh thắp lên ngọn lửa hồng leo lét ấm.
Vậy thôi hết băng giá cõi lòng. 
Rồi tháng ngày em qua một mùa đông.
Để hanh hao ửng sắc hồng đôi má. 

Nguyễn Bảng - 09.01.2013