Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

ĐÊM !!!

Ta thả vào đêm.
Tâm hồn một đời thổn thức.
Mênh mông lặng thinh tiếng thở dài lồng ngực.
Nghe thánh thót giọt buồn rơi vào giữa hư không.

Đêm!
Ta đau đáu ngóng trông.
Dòng suối chảy ngỡ cạn nguồn nước nhỏ.
Còn lại tí tách rơi mà đẫm cả bờ vai nỗi nhớ.
Ai cho ta nồng nàn hơi thở.
Tháng năm gày khô héo những mùa đi.

Đêm!
Nhớ oằn mình xao xác vết chim ri.
Ngày đã cũ và người xưa đã cũ.
Buông rơi những vòng xoay ai chìm trong giấc ngủ.
Một mình ta đánh thức một mình ta.
Bâng khuâng trốn tìm những tháng ngày xa...
Ta bừng tỉnh...thấy bao mùa giông gió...



Đêm!
Xa lắm rồi triền đê nhuốm xanh màu cỏ.
Thổn thức một thơi thơ ấu hồn nhiên.
Rách toạc cánh diều bởi trăn trở triền miên.
Gập gềnh cuộc sống.

Đêm!
Mênh mông hư ảo những nghĩ suy trống rỗng.
Lặng thầm tiếc nuối,
Lặng thầm bước chông chênh nhói những vết chai sần.

Đêm!
Cho ta về nhè nhẹ nhẹ những bước chân.
Bước thời gian
Hằn dấu chân chim qua mỗi mùa chờ đợi.
Đường đâu còn xa mà thấy sao vời vợi.
Nước mắt nhạt nhoà
Chát đắng cả bờ vai...

Nguyễn Bảng - 28.02.2013

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

21 NĂM! TRẢ LẠI MỘT ĐỜI NGƯỜI.


Đêm nay, mùa khô phương nam. Bình yên và tĩnh lặng. Bước ra ban công, nhìn lên bầu trời, ngổn ngang những làn mây trắng xốp, bồng bềnh trôi về phía chân trời. Những ánh sao lung linh toả sáng trong đêm miệt mài lấp lánh. Cha là vì sao nào trong muôn vàn vì sao lung linh kia. 
Con thầm gọi: Cha ơi! 
Cha hãy với tay hái lấy những vì sao, vẽ lên nền trời xanh kia những vầng hào quang như trong cổ tích. Cho con được ngắm nhìn trong không gian tĩnh mịch và được nhìn thấy đôi bàn tay chai sần mà tài hoa của cha ngày nào. 
Ngày mai là tròn 21 năm rồi! Cha rời xa tổ ấm. 21 năm với một đời người. Ngắn thật ngắn và dài thật dài cho con hiểu mất mát đắng cay trong hẫng hụt mỗi lần trở về xứ sở. 21 năm Cha xa rời tổ ấm để con cút côi đợi chờ.  
Gió se lạnh, mây lãng đãng buồn trôi, sao lung linh trên bầu trời xa thẳm. Cha bay vào không gian cho con đưa mắt dõi theo bóng hình cha mỗi lần con nhớ. 



Cho con níu thời gian, gửi vào gió, vào mây, vào bầu trời xanh thẳm có những vì sao lung linh kia những hương hoa nồng nàn ngọt ngào của xứ sở nơi con đang sống, gửi cả trái tim và những lời cầu nguyện lẫn ước mơ thánh thiện đến trong ngần. 
Nhờ gió, nhờ mây mang đến bên cha tất cả những ước vọng chắt chiu từ tâm hồn một người lính. Chẳng hiểu sao mỗi lần như thế trên gương mặt con những giọt nướt mắt mặn nồng vẫn đặc quánh ứa ra. 
Về với con đi! 
Cha ơi! 
Đừng để con cút côi một mình giữa trời đêm mênh mang gió lạnh! 
Con bắt đền Cha đấy! 
Cha ơi! 
21 năm rồi Cha ạ!
Con yêu Cha và nhớ Cha biết chừng nào. Chắc chỉ mình con hiểu.