Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

LỄ TÌNH NHÂN.

Khổ!
Từ dạo đất nước mở toang hoác cửa tới giờ, tiếng tây pha lẫn cả với tiếng ta xì xồ xì xoạp trên mọi nẻo đường, kéo theo cả các phong tục tập quán cũng lai căng. Các ngày lễ tết nở cứ như ngô rang, nhiều khi chạy tít cù bợ, tối tăm chóng cả mặt cả mũi.


(Nhân ngày Lễ Tình nhân để anh ga lăng một tẹo nhá)


Hôm nay dù bận quá trời nhưng nghe phong thanh đâu vài ngày nữa là đến ngày Lễ tình nhân. Nghe tên cái ngày lễ ấy kể cũng lãng mạn phết. Dù mình giờ đã già rồi, cơ quan đoàn thể cũng đã có chỗ biểu hiện của sự nhăn nheo. Nhìn cũng đã chan chán. Ấy thế dưng mà nghe cái tên Lễ Tình nhân thì sao tự nhiên thấy trong người cũng rạo rực khát với thèm. Còng lưng húp ối nước mà vưỡn chưa hết khát...
Thế là vác máy ra bờ sông thấy có đôi này cũng đang kỷ niện lễ Tình nhân, Giơ ống kính bắn một phát. Thôi thì gọi là có vài dòng để gọi là quà tặng bà con qua nhà có câu chuyện đãi khách vậy.
Nhạt còn hơn không!!!
Nhẩy........

Nguyễn Bảng 12.02.2012

TẾT QUA MAU...

Thế là hết Tết...
Ừ! Thế là xong cái mong mỏi của lũ trẻ và cái lo toan ngổn ngang của người lớn mỗi khi tết đến xuân về.
Năm nay bận rộn tràn lên đầu đến nỗi cứ ngỡ như tết về quá sớm. Chạy long đong tất bật hụt hơi cho đến ngày 29 tháng chạp. Tranh thủ vội vàng chui đầu vào siêu thị sắm cu di tỷ muội để chuẩn bị mọi thứ dành cho tết. Vậy mà hôm nay tết đã qua rồi mà mọi thứ vẫn ngổn ngang, chắc có lẽ chẳng ai hơi sức đâu mà nhai với nuốt. Bát canh rau muống hay vài con cua nấu rau đay với mướp, bỏ thêm mấy lá mùng tơi như chiều nay thế mà lại thấy ngon tới tận củ tỉ, mát lòng mát ruột cái thứ canh dân dã ấy.
Tết rồi cũng qua đi để trả lại cái yên hàn thường nhật vốn có đời thường. Thế mới biết con cá, lá rau mẹ cha tảo tần ngoài vườn, ngoài bãi muôn đời vẫn là thứ quý giá nhất bởi nó đã thấm vào làn da, thớ thịt của đời người, hơn hẳn cả cao lương, mĩ vị ngổn ngang thừa mứa phố phường.
Thắp lên nén nhang cúng ông bà, tiễn tổ tiên về nơi miền cực lạc xa xôi lắm mà thấy thanh thản nhẹ lòng. Ngoảnh nhìn biết mình lại bắt đầu một năm với nhiều lo toan bươn chải thấy mà ngao ngán, dù biết vậy vẫn phải sải bước đôi bàn chân. Có bao nhiêu nhiêu dự định, có bao điều muốn nói, có bao nhiêu trăn trở cất dầu trong lòng... Tự nhủ lòng mình hãy vững vàng lên trên con đường phía trước, đừng bao giờ gục ngã trước cuộc đời...


Đốt nén nhang lên trong căn phòng ấm cúng. Nhớ về ông bà, cha chú mà nguyện cầu những điều thánh thiện nhất cho gia đình và bản thân mình. Âu đó cũng là động lực để vững vàng sải bước chân. Trái tim con người chỉ có thế, tâm hồn con người tìm chỗ dựa tâm linh chỉ có thế... Chân thực và tin tưởng... Những ngày tết cũng vội vàng qua mau sau bao ngày tất bật... Trái đất vẫn xoay vần...


Tạm biệt năm cũ với lắm lo toan để đón năm mới với nhiều hy vọng mới, tin yêu mới và thành công mới... Sớt chia những nhọc nhằn của năm cũ qua đi để năm mới chỉ còn toàn điều thánh thiện cho mẹ cha, cho chính mình, cho gia đình và cho bè bạn.
Nào!!! hãy mìm cười lên, hãy vững vàng lên trên con đường phía trước...
Vài dòng đầu năm viết linh tinh thế thôi... Mình chả thích sử dụng từ Hán Việt nên chúc đơn giả thế này thôi nhá...
Chúc tất cả anh em bè bạn năm mới mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công mới...

Lính già - Nguyễn Bảng 04 tháng Giêng Nhâm Thìn.

TẢN MẠN NGÀY CUỐI NĂM.

Cũng đành thôi!
Gió cứ cuốn mây đi dù vần vũ bão giông hay bồng bềnh trắng xốp. Thời gian cũng thế. Nó vẫn miệt mài khắc nghiệt đến ngờ ngệch để đẩy cuộc đời mình trở về với già nua.
Một năm nữa lại qua đi và lại sắp bắt đầu một mùa xuân mới.
Ngày xưa thời còn trẻ nít thì ao ước cho nhanh đến Tết. Đơn giản chỉ vì tết được đốt pháo, được ăn bánh chưng, được mặc quần áo mới, được chơi và sướng nhất là được vài hào mừng tuổi. Cái vô tư hớn hở khi tết về nó quấn lấy người cứ nâng nâng, sướng mê tơi, hân hoan ngấm tới tận củ tỉ.
Ngày ấy với mình giờ đã xa lắc rồi còn đâu nữa. Xa cả những hân hoan, xa cả những đói nghèo đến cơ hàn. Tìm đâu nữa những cảm giác nâng nâng hít hà mùi thơm ngai ngái của chiếc áo mới. Tìm đâu nữa vài hào thuốc nhuộm xanh để mẹ nhuộm lại cái quần xanh chéo đã ngả màu bạc phếch khi tết đến xuân về. Cảnh nhà nghèo đông con bám lấy cuộc đời mẹ cha cứ như số phận ngẫu nhiên trong dòng đời gian khó.
Tết ... Tết... nó là gánh nặng mẹ cha, nó là hân hoan con cái. Giờ mình cũng luống tuổi về già cho dù tết giờ đủ đầy, khác xa lắm với đói rách cũ xưa vậy mà vẫn thấy Tết như là một gánh nặng.
Chẳng hiểu làm sao nữa.
Ngẫm lại mới thấy thương cha nhớ mẹ oằn gánh một đời bươn chải long đong giữa dòng đời trong đục để gồng gánh nhọc nhằn cho một đàn con hớn hở toét miệng cười hả hê trong gió xuân chớm về bên khung mái rạ.


Giờ đã quá xa một thời rêu phong khoả lấp.
Có ai còn tìm cho mình một chút cũ xưa không nhỉ. Có ai bình lặng bới tìm ký ức xa xăm để vùi hồn mình thức trong kỷ niệm của đói nghèo ránh cũ.
Có lẽ ít, rất ít lắm lắm đấy nhỉ. Bởi con người chúng ta thường hay đổ lỗi cho sự phát triển, cho sự bứt phá vươn lên. Đến một lúc nào đấy chỉ toàn những đủ đầy, thừa mứa, không còn đói nghèo khổ ải ngày xưa.
Quá khứ chẳng là gì cả, nó chỉ tồn tại trong mỗi con người như cột mốc đánh dấu sự thành bại trên con đường ta bước.
Chỉ đơn giản thế thôi!
Thế nhưng ai ơi dù là người giàu có, lịch lãm, sang trọng hay rách rưới, nghèo hèn thì cũng đừng bao giờ đánh mất những ngày xưa cũ nhé...
Mất nó đời người sẽ buồn lắm đấy.
Thật! Ai không tin thì thôi...

Lính già - Nguyễn Bảng 17.01.2012 (Đêm 25 tháng Chạp)

CHIỀU CUỐI NĂM.

Chiều trên quê hương tôi
Nắng phơi trên màu ngói non tươi
Gió mang tin một mùa sẽ tới
Sẽ mưa lâu hoặc con nắng dài
(Trịnh Công Sơn)

Có ai đi xa thăm thẳm mà không nhớ về quê hương. Nơi cho ta những vui buồn một thời nếm trải. Nơi cho ta những giọt nước mắt và cả những nụ cười. Nơi có tiếng mẹ ru ầu ơ giữa đêm trăng bên cánh võng đong đưa kẽo kẹt. Nơi Cha ngồi vót nan với ngác ngơ những câu chuyện cổ tích đời người.
Có một thoáng bình yên cho ta say ngắm quê hương. Tĩnh lặng và nồng nàn quá đỗi. Một ngọn gió lao xao, một vạt cỏ úa vàng, một vết nắng cuối ngày cũng làm tâm hồn mình xao xuyến.
Chỉ thế thôi, đơn giản lắm vì những điều đó chắt ra từ hai tiếng quê hương...








Tôi mong được một ngày trở lại quê hương để dầm đôi chân trần lên đất...

Lính già - Nguyễn Bảng - Ngày 10.01.2012

Ngày 22.12.2011

Chào ngày 22.12.2011.
Sáng một ngày bình yên, gió đông se se mơn man da thịt. Long lanh giọt sương đọng trên lá cây mận trước hiên nhà. Lá non xanh mềm mại đong đưa theo làn gió nhẹ.
Ơ kìa giọt nắng sớm xuyên qua kẽ lá giót vào hạt sương mai ánh lên bảy sắc cầu vồng cuốn theo ánh mắt. Chú chích bông lách tách, chiên chiếp nhảy nhót trên cành. Sáng yên hàn thanh thản quá đỗi. Ổ bánh mì ốp la quyện vào hương cafe thơm thơm cuốn hút bên hiên.
Sắp cuối năm rồi tự thưởng cho mình một ngày thanh thản, quên đi những nhọc nhắn tất bật những ngày qua...


Đã lâu rồi mới có ngày vô tư để hòa vào không gian bình lặng. Cuộc sống là chuỗi những phấn đấu, vật lộn, bon chen. Nhiều khi thấy quá mệt mỏi và đôi lúc muốn buông xuôi. Thế nhưng không có nó chắc chẳng có hương vị và cảm giác tồn tại.
Thế đấy...
Sáng bình yên ngồi nhâm nhi, đọc những tin nhắn của bạn bè, tự nhiên thấy lòng ấm lạ. Yêu lắm những vòng tay. Hạnh phúc đấy, những phút giây thật hiếm hoi giữa guồng quay cuộc sống. Hãy tận hưởng đi.
Ừ! Sắp cuối năm rồi...
Đời lính lại thêm một tuổi nữa, vết thời gian lại kẻ một hàng mờ trên khuôn mặt có chút gì đấy phong trần nếm trải...
Xin gửi đến tất cả đồng đội và bạn bè của tôi vòng tay yêu thương và những lời chút tốt đẹp, an lành, hạnh phúc nhất...
Ngày bình yên của lính...

Lính già - Nguyễn Bảng 22.12.2011

LÃNG ĐÃNG MÙA ĐÔNG.

Lại một Mùa Đông nữa đang về.
Sáng ngủ dậy thấy trời se se lạnh, lười biếng kéo tấm mền ngang cổ, cong mình choàng qua vai, níu xiết làn hơi ấm, thấy nồng nàn một cảm giác quen thân. Nghe sâu thẳm niềm hạnh phúc yên hàn trong nghèo khó và bình dị. Một buổi sáng cuối tuần thư thái hiếm hoi. Chắc cũng chỉ cần thế là đủ và đã thấy giàu có cho mình...


Quê mình chắc giờ đang lạnh lắm, năm nay nghe bảo rét gớm mấy ngày qua. Mở mắt lười biếng mà nhớ quê da diết, nhớ nao lòng cái thời xa vắng, cái thời nghèo đói của tuổi thơ. Rét căm căm trong chiều gió bấc, phong phanh áo quần rách bươm không đủ trốn rét. Môi run run lần tìm hơi ấm bằng chiếc ống bơ đốt quả phi lao khói lòi con mắt...


Tuổi thơ thăm thẳm trôi qua mấy mươi năm trời đi lạc vào quá khứ... Bàn chân tím tái vụng dại bên bờ đầm để mò tôm bắt cá, tát vét, mặt mũi vương bùn, ngấn đất ba tầng vắt ngang trên cổ... Cứ thế mà cất đi làm của để dành, rồi gần tết nắng hanh mới mang ra tắm, kỳ cọ, cạo bở tơi mùn đất trên người. Đó là cả một sự cố gắng trước khi ăn tết nguyên đán...


Mất rồi tuổi thơ ơi...
Xa mãi rồi còn đâu nữa. Đã quá xa một thời vụng dại...
Ôi! Hôm nay, ngày cuối tuần thăm thẳm...
Ký ức vẫn nồng nàn quá đỗi trong tôi...

Lính già - Nguyễn Bảng 17.12.2011