Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

TẢN MẠN NGÀY CUỐI NĂM.

Cũng đành thôi!
Gió cứ cuốn mây đi dù vần vũ bão giông hay bồng bềnh trắng xốp. Thời gian cũng thế. Nó vẫn miệt mài khắc nghiệt đến ngờ ngệch để đẩy cuộc đời mình trở về với già nua.
Một năm nữa lại qua đi và lại sắp bắt đầu một mùa xuân mới.
Ngày xưa thời còn trẻ nít thì ao ước cho nhanh đến Tết. Đơn giản chỉ vì tết được đốt pháo, được ăn bánh chưng, được mặc quần áo mới, được chơi và sướng nhất là được vài hào mừng tuổi. Cái vô tư hớn hở khi tết về nó quấn lấy người cứ nâng nâng, sướng mê tơi, hân hoan ngấm tới tận củ tỉ.
Ngày ấy với mình giờ đã xa lắc rồi còn đâu nữa. Xa cả những hân hoan, xa cả những đói nghèo đến cơ hàn. Tìm đâu nữa những cảm giác nâng nâng hít hà mùi thơm ngai ngái của chiếc áo mới. Tìm đâu nữa vài hào thuốc nhuộm xanh để mẹ nhuộm lại cái quần xanh chéo đã ngả màu bạc phếch khi tết đến xuân về. Cảnh nhà nghèo đông con bám lấy cuộc đời mẹ cha cứ như số phận ngẫu nhiên trong dòng đời gian khó.
Tết ... Tết... nó là gánh nặng mẹ cha, nó là hân hoan con cái. Giờ mình cũng luống tuổi về già cho dù tết giờ đủ đầy, khác xa lắm với đói rách cũ xưa vậy mà vẫn thấy Tết như là một gánh nặng.
Chẳng hiểu làm sao nữa.
Ngẫm lại mới thấy thương cha nhớ mẹ oằn gánh một đời bươn chải long đong giữa dòng đời trong đục để gồng gánh nhọc nhằn cho một đàn con hớn hở toét miệng cười hả hê trong gió xuân chớm về bên khung mái rạ.


Giờ đã quá xa một thời rêu phong khoả lấp.
Có ai còn tìm cho mình một chút cũ xưa không nhỉ. Có ai bình lặng bới tìm ký ức xa xăm để vùi hồn mình thức trong kỷ niệm của đói nghèo ránh cũ.
Có lẽ ít, rất ít lắm lắm đấy nhỉ. Bởi con người chúng ta thường hay đổ lỗi cho sự phát triển, cho sự bứt phá vươn lên. Đến một lúc nào đấy chỉ toàn những đủ đầy, thừa mứa, không còn đói nghèo khổ ải ngày xưa.
Quá khứ chẳng là gì cả, nó chỉ tồn tại trong mỗi con người như cột mốc đánh dấu sự thành bại trên con đường ta bước.
Chỉ đơn giản thế thôi!
Thế nhưng ai ơi dù là người giàu có, lịch lãm, sang trọng hay rách rưới, nghèo hèn thì cũng đừng bao giờ đánh mất những ngày xưa cũ nhé...
Mất nó đời người sẽ buồn lắm đấy.
Thật! Ai không tin thì thôi...

Lính già - Nguyễn Bảng 17.01.2012 (Đêm 25 tháng Chạp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét