Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

NGƯỜI ĐÁN ÔNG KHÓC

Người đàn ông khóc.
Nấc lên như con thú bị thương.
Trong trái tim tưởng cứng rắn kia 
Cũng có khi yếu mềm đến lạ.
Người đàn ông khóc. 
Như muốn được trút đi tất cả.
Những lỗi lầm tan vỡ một mái nhà.
Một cây cầu người đàn ông bước chân qua. 
Ngỡ vững chãi nên chẳng cần bồi đắp.
Dòng sông sâu khoét từng ngày vào đất.
Nhịp cầu sập gãy, cuốn trôi.





Tôi ngồi nhìn người đàn ông khóc
Hỡi ôi!
Giọt nước mắt muộn màng vỡ oà 
trong nhịp đời muôn mặt. 
Cái giá mặn mòi của những giọt nước mắt.
Người đàn ông gom cất giữ trong tim.

Người đàn ông khóc trong lặng im.
Trái hạnh phúc đã biến tan, oà vỡ. 
Đắng cay nhận ra sau bao lần lầm lỡ.
Người đàn ông gục khóc quên sầu.
Rồi tự hỏi mình hạnh phúc nơi đâu.
Mà xa vời vợi thế.
Người đàn ông ước mình có thể
Làm lại từ đầu.
Nhưng!
Sẽ chẳng bao giờ tròn vạnh vạnh nữa đâu.
Xót xa! 
Người đàn ông bật khóc.



DinhLan 20.7.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét