Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

TỰ TÌNH VỚI KHÚC THA HƯƠNG

Tôi tự tình với KHÚC THA HƯƠNG của An Thảo!


Thoảng như trăng gửi hương về 
Thoảng như ngâu vỡ nụ thề bung hoa.

Thoảng như người ở bên ta 
Thoảng như sương khói quê xa ngóng mình.

Cung Kiều ngân khúc ân tình 
Mẹ sinh, Cha dạy bóng hình không phai.

Trăm năm thoáng khắc thở dài 
Thoảng như bóng nắng sắp vời hoàng hôn
(An Thảo).

Chiều nay cuối tuần,
Nắng ngập tràn vào căn phòng rộng, mở cửa toang như tâm hồn người xa xứ vẫn rạt rào rộng mở. Nụ hôn của gió mơn man, nồng nàn lên làn da rám nắng của người lính xa quê. 
Gió đấy! Gió và lòng ta với nắng chan hoà, cho ta về với miền ký ức. Nhớ cồn cào, và ta bùi ngùi tự tình với "KHÚC THA HƯƠNG" của An Thảo hôm nao! 


Thoảng như trăng gửi hương về 
Thoảng như ngâu vỡ nụ thề bung hoa.
Ừ! Đêm của những ngày xưa dưới ánh trăng quê nghèo ríu rít tiếng em thơ, rộn ràng với trò chơi "Rồng rắn lên mây". Cái trò chơi dân gian chẳng tốn chi tiền bạc mà vỡ oà cùng vầng trăng quê dịu ngọt. Ta lớn rồi nên mơ mộng ngắm trăng, nghe thoang thoảng hương ngâu nở muộn, ngạt ngào theo gió bay về. Hương ngâu ấy đang e ấp, trong ngần, ngọt ngào, tinh khiết ở đâu ra nhỉ? 
Ừ! Bên hiên nhà cô thôn nữ, qua dậu mùng tơi!
Cồn cào và thấp thỏm, trăng ơi và gió ơi! Ta hiểu lời của gió, ta hiểu ánh của trăng, ta thương người con gái ấy, trăng dìu ta bồi hồi bước ra đầu ngõ dưới ánh trăng nồng nàn. 


Thoảng như người ở bên ta 
Thoảng như sương khói quê xa ngóng mình.
Ơ kìa! Suối tóc thề buông xuôi, chảy dài trên đôi vai thôn nữ. Tiếng gàu múc nước giếng khơi, lanh tanh làn nước đêm hè trong vắt, vỡ oà, mát lịm thấm vào đôi tay trần dưới ánh trăng đang thời son trẻ. Cái ngỡ ngàng bẽn lẽn, cái mong chờ đón đợi, cái ngập ngừng e thẹn, bối rối, vụng về. 
Em đấy!
Khát khao của tôi đấy, tình yêu của tôi đấy! 
Là em! 
Cái thủa ban đầu nơi quê nghèo có xóm nhỏ yên bình mãi trong tim. Cho đến ngày hôm nay, ta đã đi qua suốt chiều dài đất nước, tưởng trong nghĩ suy đã cỗi cằn, vậy mà sao vẫn làm ta nao lòng quá đỗi.


Cung Kiều ngân khúc ân tình 
Mẹ sinh, Cha dạy bóng hình không phai.
Yêu thương và ngọt ngào, nồng nàn và đắm say, mộc mạc và nghĩa tình, ấm áp và hạnh phúc. Còn đó đêm trăng, còn đó làn môi trao nhau nụ hôn tình đầu thơm như mật ngâu đêm hè trăng tỏ. Tình yêu ta cứ lớn dần lên bởi những tháng ngày như thế, trong vòng tay ấm áp của quê hương. Chẳng biết từ thủa nào, khi ta ngồi bên hiên, dưới ánh trăng nghe Mẹ nảy câu Kiều. Khi ta nhìn bóng cha đang miệt mài ngồi trẻ lạt. Khi ta nhìn đàn em nhỏ quấn quýt nô đùa dưới trăng với niềm vui bất tận. Cụ Nguyễn Du ơi! Dù cụ khuất xa vạn nẻo phương trời, nhưng câu thơ mà mẹ nảy cho con không phải là đớn đau của nàng Kiều cụ nhé! 
Ôm ngang lưng Mẹ mà rằng: Mẹ ơi! Con gái mẹ sẽ suốt đời hạnh phúc! 
Và Cha thì mỉm cười: Con gái của tôi! Đã đủ lớn để làm dâu nhà khác mất rồi!



Ta! Người con trai hàng xóm, nuốt ánh trăng và những hoạt cảnh nồng nàn ấy giữa đêm trăng.


Trăm năm thoáng khắc thở dài 

Thoảng như bóng nắng sắp vời hoàng hôn
Năm tháng miệt mài mãi trôi. Kỷ niệm cũ ta mang theo trong ba lô người lính. Có đôi lần ướt đẫm vì mưa rừng, nhàu nát vì gió giông cuồng quay, lãng quên vì ngất ngây phồn hoa phố thị. Nhưng vẫn vỡ oà kỷ niệm cũ xưa. Ta đã nuốt vào tim ta hương hoa ngâu và ánh trăng xưa, để làm hành trang cho ta suốt chặng đường dài hành quân qua bao đèo, bao dốc. 
Dù nắng, dù mưa, dù bão giông dù đất trời có cuồng quay đổ sập. Với ta, vẫn vẹn nguyên nghĩa tình. 
Ôi! Khoảng trời quê hương yên bình! Nơi xóm nhỏ ngày xưa có ánh mắt nhìn trìu mến của cha, có câu hát ầu ơ của mẹ. Có đêm trăng sáng tỏ, hương hoa ngâu ngây ngất nhà em. 
Ôi! Nơi quê hương bình yên của ta. Nơi ấy có đàn em thơ dấu yêu nô đùa dưới trăng, ngập tiếng cười rộn rã. Nơi ấy có tình yêu đôi ta đắm say đến lạ. Bên kia đỉnh dốc cuộc đời, khi hoàng hôn dần xuống, ta lại trở về để khao khát những ngày xưa.

Lính già - Nguyễn Bảng 30.7.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét