Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

HOA SỮA

Trước cửa phòng làm việc của tôi có một rặng hoa sữa. Mấy hôm rồi nó nở ngát hương. Chẳng hiểu sao nhiều người không chịu được mùi của nó, họ bảo nó nồng, nó tanh như mùi testosterone của đàn ông. Tôi không thích nhưng cũng chẳng dửng dưng với nó. Nhiều người ngợi ca và nhiều người kinh hãi nó. Thế nhưng tôi thấy hẳn nó đã đi vào thơ ca nhạc hoạ đó thôi. Cũng có khi họ cứ vóng lên ca ngợi nó thành ra nó trở thành loài hoa xuất sắc. Thực ra tôi chẳng hề thấy nó đẹp tẹo nào ngoài mùi thơm tanh nồng của nó.
Mỗi khi nó trổ bông, mùi hương của nó ngào ngạt lại làm tôi nhớ. Nhớ về những gì tôi đã có, đã xa, đã nâng niu và đã khiếp sợ. Thường ở đời những gì đẹp đẽ người ta hay lãng quên và những điều khiếp sợ người ta hay hằn sâu vào tiềm thức. Tôi không phải là kẻ ngoại lệ vì tôi đâu phải là thánh nhân.


Trong mưa rét giăng giăng tôi trở về nơi văn hiến trong chuyến công tác. Lòng vòng chiếc xe cà tàng đi mượn, tôi đi lạc vào phố Nguyễn Du. Cũng bắt gặp cái mùi tanh nồng như thế. Lép nhép bùn đất trong mưa phùn và gió rít của mùa đông đến lạnh buốt cứng đôi bàn tay. Đã tám giờ sáng, phố phường chật hẹp, kẻ ngược người xuôi. Chen lấn nhanh chậm trên phố mà người đời quên cả những giọt bùn văng tứ tung vào những người phía sau. Kẻ lang thang phố lạc như tôi bỗng nhiên như một kẻ đi cày, quần áo, giày dép, áo mưa chẳng khác thằng đi bừa trên phố. Toi cơm vì mới ghé đánh đôi giày hôm trước. 
Oải!
Lò mò về đến Hồ Gươm. 
Ôi! Trái tim văn hiến đây rồi. Tình yêu thơ ca nhạc hoạ đây rồi. Nhớ phết! Yêu phết. Bình yên phết... Có lẽ nơi đây là nơi bình yên cho tuổi già yên vị và cho cả những đứa yêu nhau, rúc vào nhau trên ghế đá trốn rét và mò mẫm những điều thích thú cho hả hê cả những khát thèm đực cái, quên phắt đi cái nhốn nháo bên đường. 
Lượn qua cái phố bán quần áo lạnh để mua thêm cái đắp vào người trốn rét. 
- Chị ơi! Cái áo gile len kia bao nhiêu tiền hả chị. Loại sọc ngang màu huyết dụ ấy!
- Ba trăm tám. Mua mở hàng đi anh. Áo đẹp đấy!
- Cho em coi thử xem nào.... cái này cũng giống loại em mua bữa trước. Em mua có trăm hai, mà sao chị kêu giá mắc thế. 
- Sọc này nó khác. màu này nó cũng khác. Mỗi ngày một giá khác nhau, so thế thì so thế nào được. Cái áo ba trăm tám mà đòi so với áo trăm hai. 
- Em trả bằng giá cái áo của em có được không. Được em lấy. 
- Gớm! Đàn ông đàn ang gì mà kiết thế. Trả thêm câu nữa đi bán cho.
- Em chỉ trả trăm hai, chị bán thì em lấy.
- Ai người ta nói thách thế. Sáng ra mở hàng thì cũng một vừa hai phải thôi chứ. Nói ba trăm tám mà trả có trăm hai thì đi tìm áo trăm hai mà mua. Không có thì mua áo mưa loại bốn nghìn mà mặc... Mới sáng mở hàng.
- Ơ hay! Thuận mua vừa bán, chị không bán thì thôi. Sao lại có kiểu chát chúa, miệt thị như thế nhỉ. 
- Thôi lượn đi. Sáng mở hàng kiểu này thì cháo không có mà húp. Không có mắt nhìn hàng à. hàng nào ra hàng ấy chứ. Tú! lấy tờ giấy với cái bật lửa ra đây.
- Chị buôn bán cho đàng hoàng, ăn nói cho cẩn thận. Chị có hàng, tôi có tiền, thuận mua, vừa bán. Tôi không đi xin, chị không được xúc phạm tôi. Buôn bán cũng phải có văn hoá chứ. Chị làm tôi cứ ngỡ cửa hàng của chị là nơi đầu đường. 
- Thôi lượn đi cho trời nó tạnh. 
Và thế là cái bật lửa được bật lên xoèn xoẹt với tờ giấy báo cháy bập bùng trên tay người bán hàng trung tuổi có cái miệng xinh xinh với cái môi đỏ son hoen hoét cứ dứ dứ vào người tôi. hươ hươ khắp mặt tiền cửa hàng, tiện tay, chị ta vứt ngọn lửa vào gần chân tôi có đôi giày bê bết bùn đất dưới bao nhiêu những ánh nhìn hiếu kỳ của người hàng phố. 
Họ đốt vía! 
Họ đốt phong long, xui xẻo.
Họ đốt cả cái văn hoá văn hiến của họ. 
Họ đốt cả cái đanh đá chua ngoa trên cái mồm đo đỏ trát son hoen hoét mà tôi ngỡ xinh xinh nhưng chua chát của họ. 
Họ đốt cả tình yêu của tôi. Họ đốt hết những tốt đẹp tôi đã gom nhặt sau nhiều lần về chốn văn hiến. 
Thực sự khi ấy tôi không thấy ngượng. Tôi chỉ tức và tôi muốn đập phá một cái gì. Tôi chỉ buông một tiếng thở dài. Có lẽ tôi không thuộc về nơi này. 
Đấy là cái ngày tôi lạc vào con đường đầy hoa sữa mà thơ ca nhạc hoạ đã tôn vinh. 
Hôm qua hoa sữa trước phòng tôi nở ngan ngát hương. Tôi lại nhớ về nó. Nhớ về nhiều thứ yêu thương và hờn tủi. Đã bao lần tôi định chỉ giữ lại câu chuyện này cho riêng tôi với cái mùi thơm nồng testosterone ấy. 
Mỗi lần ngửi mùi ấy tôi lại day dứt và đau đáu nhớ về cái ngọn lửa phong long trong buổi sáng mưa dầm mà tôi bị lạc đường rét mướt. Nhớ về cái mồm xinh xinh có trát son đỏ hoen hoét đang liến láu, đon đả và chua ngoa, xấn xổ, đanh đá trở mặt với thượng đế là tôi chìm trong mưa rét với đôi giày vừa đánh xi hôm trước dưới bàn tay của một gã nông phu ra phố trị giá 15 ngàn đồng. Ông Bảng ở 22-24 Tràng Tiền. 
(Còn nữa)
Tiếng Lục lạc 31.10.2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét