Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

LỠ.


Cha mẹ cho ta đi trên con đường đời ngút ngát xanh.
Có chiều hoàng hôn, có bình minh 
líu lo tiếng chim hót trên cành.
Có nhọc nhằn đói no, có chuỗi ngày hạnh phúc.
Có những dấu yêu theo dọc tuổi xuân xanh.

Cứ ngỡ là muối vẫn mặn, gừng cay.
Biển trào sóng, núi vẫn cao vời vợi.
Và trái tim biết vươn vai đón đợi .
Những yêu thương gào thét đến khôn cùng.

Con đường đời ta gặp nhau tìm một lối đi chung,
Cuộc song hành ngỡ chẳng hề vấp ngã.
Đâu đơn giản vì lối về trăm ngả.
Lối rẽ nào cũng nặng gánh đa đoan.

Đã lỡ rồi! Lơi lả với thời gian.
Đường nhỏ hẹp tưởng thiên đường rộng mở.
Buông vạt áo, đời rêu phong như ngỡ
Chút nồng say hoá đắng chát tận cùng.

Lỡ một đời đã sải bước đi chung.
Qua muôn nẻo vẫn chẳng về cùng lối
Muối mặn, gừng cay, núi vẫn cao vời vợi.
Nên còn lại lỡ làng đành tìm lối đi riêng.


Lính già - Nguyễn bảng 19.01.2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét