Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Bài thơ của những người đàn ông!

Bài thơ của những người đàn ông!

"Bỗng dưng" là bài thơ cho tôi hay sao í ? 
Tôi thích bài thơ này! 
Thật đấy! 
Vì tôi cũng là kẻ đa tình. 
Thế nên khi đọc bài thơ lục bát này thì tôi thấy tôi nhỏ nhắn hơn kẻ đa tình trong trang thơ này nhiều. Mọi người đừng nói là tôi khiêm tốn, tôi “bơm thơ” nhá! 
Nhầm to đấy. 
Còn lâu tôi mới biết “bơm” vì công nghệ “bơm” bây giờ oách lắm cơ chứ cái thằng lính bộc tuyệch như tôi thì chỉ biết phơi cái tình mình ra thôi chứ biết “bơm vá” gì. 
Ừ nhỉ! 
Mà “bơm thơ” thì đã làm sao nào. 
Kệ! 
Tôi cứ nghĩ sao viết vậy! 
Mặc lòng. 

Bỗng dưng lại nhớ người ta 
Nhớ chiếc răng khểnh làn da mịn màng 
Thanh tao, trong sáng dịu dàng 
Nói nghe ấm áp xốn xang trong lòng 
Chắc chắn chẳng phải bỗng dưng mà cái ông Tuấn Anh và tôi viết và nghĩ thế để bỗng dưng lại đi nhớ “người ta” đâu! Còn lâu nhé. Có đầy lý do để “bỗng dưng” đấy! 
Này nhé: vì “người ta” có “răng khểnh”, có “làn da mịn màng”, có tính cách “dịu dàng”, có giọng nói “ấm áp”… Bấy nhiêu thôi đã đủ nói lên cái duyên của một người con gái vừa hiện đại, năng động, vừa kín đáo, nhu mì. Và cũng bấy nhiêu thôi cũng đủ lý do để nhớ da diết cái dáng, cái nết của “người ta” rồi. Vậy nên chẳng phải là bỗng dưng đâu. 

Bỗng dưng nhớ tự nhiên mong 
Cái người không phải là trong một nhà 
Bỗng dưng lại thích đàn ca 
Ngóng chờ người ấy đi ra đi vào 
Cái quan trọng là “người ta” ấy chẳng phải là “người trong một nhà”, chẳng phải bà con, họ hàng thân thích gì cả. Đấy mới là mấu chốt, lý do để nhớ, để mong, kể kéo về làm của riêng, để rồi chiêm ngưỡng cái dáng nhu mì, thanh tao kia “đi ra, đi vào” ngay ở trong nhà mình. Cứ nhìn ngắm, cứ soi mói, cứ tơ tưởng, cứ xốn xang và cứ hoài niệm từ những ngày nảo ngày nào rồi tự hỏi lòng mình, và lại tự trả lời mình. Nghe có vẻ giằng co, nghe có vẻ nhủng nhẳng, ghen bóng ghen gió vì chẳng biết cái “người ta” ấy có “mong chờ mình không”. 

Bỗng dưng lại nghĩ vẩn vơ 
Không biết người ấy mong chờ mình không? 
Tác giả rõ là khéo giả vờ. Biết thừa là người ta cũng ngày nhớ đêm mong như mình, thế mà còn đi hỏi rồi lại bảo là bỗng dưng. 
Thế mới lạ. 
Mà cũng chẳng lạ. 
Rất quen nữa là đằng khác. Cái quen ấy ẩn dấu trong thơ lục bát có từ rất xa xưa, mà chỉ trong lục bát mới có cái lối e ấp, ỡm ờ tế nhị như thế. “Bỗng dưng” là bài thơ ngỡ như tác giả đang tương tư nhớ ai, nhưng lại là nhớ ngay chính vợ yêu của mình khi xa nhà, khi vắng bóng vợ ngồi tủm tỉm một mình thì mới biết người đàn ông này có trái tim chung thủy, ngọt ngào yêu thương và chứa chan tình cảm đến trong ngần và thánh thiện. 
Đọc thơ của Tuấn Anh mà tôi cứ ngỡ anh viết thơ để tặng riêng cho tôi cơ. Vì tôi cũng là thằng lính có trái tim đa cảm và cũng hay ngồi để “bỗng dưng” kia.
Mọi người đừng cười nhé vì cái tính tôi tham, nên cứ là hay vơ vào như thế! 
Thật đấy!!! 
Mọi người có thế không nhỉ!

Lính già - Nguyễn Bảng 19.9.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét