Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NƠI BÌNH YÊN

Kính tặng Mẹ yêu nhân ngày 10.5.2009

Trời phương Nam xa xôi, có người lính là tôi trong quân phục màu xanh cỏ úa đang lặn lội trên chặng đường cùng đồng đội chinh phục những trái bom, đạn, vật nổ của Mỹ còn sót lại sau chiến tranh để trả lại sự bình yên cho cuộc sống.
Đêm hun hút sâu. Một khoảng không tĩnh mịch dưới ánh đèn dầu leo lét của một miền quê Nam bộ.
Trời se lạnh!
Ơ kìa! Ngoài kia những ngọn gió trái mùa đang thổi mạnh. Trời cũng đừng trăn trở, tái tê làm gì để U tôi lại thêm đau nhức. Gió ơi! Gió đừng phũ phàng đến vậy để lòng tôi thắt lại mỗi khi gió cứ chuyển mùa. Bâng khuâng tôi đi tìm lại chính tôi. Tôi trôi trong miền ký ức của những ngày xưa cũ. Ký ức về Thày U tôi.
Thày U tôi nghèo! Nghèo lắm! Áo nâu vá vai với chiếc quần thâm đất. Sống thật thà với bãi mía, nương dâu, với vồng khoai, luống lạc, với bắp ngô, củ sắn. Ấy vậy mà Thày U tôi sinh ra và nuôi chín anh chị em tôi , ai cũng khôn lớn trưởng thành. Chúng tôi rất hãnh diện về điều đó.
Thày U tôi sinh tôi ra, cho tôi được làm người trong những ngày gian khó giữa tiết trời cuối Thu của thế kỷ trước. Quê tôi, miền đồng bằng châu thổ sông Hồng cũng nghèo như Thày U tôi vậy. Nhưng quê tôi xanh màu cỏ cây, hoa lá và thật ấm áp tình yêu thương con người. Tuổi thơ tôi được lớn lên, đắm chìm trong tình yêu thương của Thày U tôi, những người nông dân cần lao chất phác. Tôi lớn lên trong manh áo vá, quần nâu và tiếng ru ầu ơ những đêm hè oi ả. Mắt U tôi sâu xuống để cho tôi được cao lên. Gương mặt Thày U tôi héo gầy để cho tôi được tròn trịa.
Dây chuối buộc thắt lưng, áo vá mỏng manh, đôi quang gánh chợ xa, oằn đôi vai gầy liêu xiêu trên triền đê giữa chiều đông giá rét. Vượt cái tái tê, U tôi cho tôi niềm ấm áp yêu thương. Thày U tôi cho chúng tôi được sống đủ đầy để chúng tôi tự do tìm đường chinh phục từng con chữ.
Và tôi cứ lớn lên, rồi đắng cay nhận ra lưng Thày U tôi ngày càng còng xuống. Con đường tôi bước đi càng xa thì vòng tay của thày U tôi càng ngắn lại. Và mội ngày đầu xuân năm ấy Thày tôi ra đi mãi mãi không về!!! Để lại cho anh chị em tôi sự mồ côi đau đớn. Để lại U tôi chống chếnh, chênh vênh, hắt hiu, cô quạnh khi tuổi cuối chiều.

(Nơi miền quê xa, bên hiên vắng. U tôi vẫn ngồi ngóng trông tôi về)

Tôi yêu Thày U tôi vì đã mang nặng đẻ đau để sinh ra tôi trên cõi đời này. Đã cho tôi dòng máu chạy trong huyết quản. Tôi yêu Thày U tôi đôn đáo thuốc thang trong những đêm mùa đông giá rét khi tôi ốm o, bệnh tật, trái gió, trở trời. Tôi yêu cái nhìn trìu mến của U tôi và ánh mắt bao dung của Thày tôi, nó mới dịu dàng, nồng ấm, hạnh phúc làm sao. Tôi muốn được đắm mình, miên man trong những đôi mắt ấy. Tôi yêu Thày U tôi với kho chuyện cổ tích đời người để phân biệt rạch ròi giữa cái thiện và cái ác. Cho tôi tự tin, thênh thang trong bước đường đi tìm nhân cách làm người. Tôi yêu Thày U tôi, yêu quê hương tôi, nơi đã cất giấu bao nhiêu những kỷ niệm buồn vui, sướng khổ của đời mình. Nơi ấy chính là bến bờ bình yên cho con thuyền tôi neo đậu trong những khi vấp ngã, chao đảo, nhăn nhúm trên bước đường mưu sinh quá nhiều sóng gió.
Tôi còn đó những ước mơ, tôi còn đó những khát vọng, tôi còn đó những ham muốn, còn đó rất nhiều thứ. Đó là lý do để có lúc tôi quên đi hình bóng quê hương có Thày U tôi ở đó.
Con hư quá phải không!
Không! Con chẳng hư đâu! Con vẫn là đứa con bé bỏng của Thày U nâng niu ấp ủ ngày nào đó thôi. Giá như Thày không bỏ con mà đi! Giá như Thày còn sống! Giá như...
U ơi! Con vẫn gọi về cho U đó thôi! Con vẫn nghe tiếng U nói đó thôi! Con vẫn như thấy đâu đây cái mùi mồ hôi nồng nồng thấm qua tà áo nâu, vá vai của U ngày con còn thơ bé. Và con vẫn thấy... vẫn thấy...
Hôm nay, Bên hơi ấm của đồng đội, trên đường công tác ở miền đồng bằng sông nước mênh mông nhiều thương nhiều nhớ. Con đang sống lại những ngày xa xưa. Con như bé lại trong vòng tay của U đấy. Và con vẫn là con của U, một người lính tuổi đời 45 trôi qua những thăng trầm theo chiều dài năm tháng.
Ngoài kia! Nơi miền quê dấu yêu, U vẫn ngồi trông con về đấy nhỉ.
Ngày mai! Ở nơi nào, dù hải đảo xa xôi, nơi góc trời biên giới, hay cửa cảng thân yêu sẽ gọi con về. Những người lính, con của U vẫn sẵn sàng đi tìm khoảng không gian cho tầm mắt và thời gian cho ước mơ dẫu biết rằng đó sẽ là những bước đi gian lao và vất vả.
Ngày mai! Con sẽ gọi điện về cho U! Nhất định thế! U ơi! Chờ con nhé!!! Ngày mai!!!

Lính Già - Ngày 08.05.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét