Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

CON ĐÃ VỀ ĐÂY CHA ƠI

Cha ơi!!!
Đã bao lần con muốn về bên cha. Để âu yếm xà vào lòng cha như ngày con còn thơ dại. Rồi trăn trở cuộc đời, rồi vất vả mưu sinh cứ đẩy con đi mãi. Lặn lội đời lính gian truân.




Hôm nay con về chốn cũ bâng khuâng, lòng nao nao buồn, bồi hồi nhớ những ngày xưa. Con về thăm mảnh đất cha sinh ra con. Nhàn nhạt nắng trưa, gió đầu đông se se, mà lòng con ấm lạ. 





Đất đó, trời đây, con đường cũ, ngôi nhà xưa, cái cổng xây từ ngày cha còn sống, vẫn thân thuộc, lung linh rung động. Giờ đường đã được đổ bê tông. 



Cha ơi Cha! Cha có biết không. Cây khế ngọt bên hiên nhà đang trổ thêm một đợt hoa cuối mùa khi trái còn chưa chín. Nó cũng như nhớ Cha nên trở lên ngắt tím. Hiên nhà mình chiều thu chín bâng khuâng.




Cha ơi! 
Con đã về đây bên mộ Cha. Chìm trong gió heo may chỉ có Cha Con mình với những lời thầm thì của gió. Của nắng cuối thu rộm nhạt giữa mùa vàng và mướt xanh cây cỏ. Bâng khuâng con ào đến bên Cha là thật chứ không phải mơ màng. Như những đêm dài con nằm trên mảnh đất phương nam. 




Đời lính, Bước chân dọc ngang. Con đi qua nhiều năm dài xa xứ. Con về đây bên Cha dấu yêu, quỳ trước nấm mồ Cha để cào vào quá khứ. Nỗi nhớ thắt lòng nối những bến thời gian. Cuộc đời một con người lắm chuân chuyên gian nan. Con vẫn nhớ cồn cào mong một ngày trở về xứ sở. Gió se lạnh, nắng cuối thu rộm vàng mà trái tim ngẹt thở. Bên mộ Cha bồi hồi. Bao năm, Con bươn chải những phương trời, Bắc Nam như nhà Con trở lại. 




Cha ơi!
Mới đó mà đã mười bảy năm. Xa hơi ấm của Cha, xa ánh nhìn bao dung trìu mến. Cái trăn trở đời người trải nếm. Đắng cay đã từng. 




Giấu nỗi buồn vào tim. Cất đói ngèo trong khoang tâm khảm. Cha nuôi con lớn lên, Cha dạy con có lòng dũng cảm. Biết phân biệt phải trái. Ngẩng mặt làm người. 




Có Cha! Con đi suốt cuộc đời, ở đâu con cũng thấy tâm hồn ấm áp. Bên mộ Cha, năm nay gió heo may về sớm. Cho con góc nhỏ thì thầm. 
Các con của con. Các cháu của Cha như những đôi cánh thiên thần. Các cháu dặn con rằng: “Ba ơi! Nhớ ghé về quê thắp nhang cho ông Nội”. Gương mặt các cháu tồi tội, khi cất lời dặn dò. 
Bữa con về bên Cha vẫn qua một chuyến đò. Nhưng không phải con đò xưa cha con mình vẫn qua, khi con còn bé nhỏ. Con sông Hồng đôi bờ vẫn xanh, bên bồi bên lở. Cay đắng, ngọt bùi như thủa trước hàn vi.




Gói lại lòng mình! Con vội vã ra đi, trong nắng chiều nhàn nhạt. Cha nằm đây với cỏ cây, với ruộng đồng. Rồi lúa sẽ lên xanh trải mênh mông, bát ngát. Sóng lúa rì rào bên nấm mộ cha.




Cha ơi Cha! 
Cha nằm đây. 
Thớ đất thì sâu, 
Lòng đất thì lạnh. 
Phút thanh thản bên Cha tĩnh lặng. Cho con âu yếm thầm thì.




Cay đắng lòng người con lê bước chân đi. Con chắp tay nguyện cầu xin bình yên cho linh hồn cha. Cuộc đời cha, một con người từ trẻ đến già, một đời gian truân nuôi con vất vả. 




Con đi nhé! Cha ơi! 
Những bước chân vội vã...
Như lúc trở về yêu dấu bên Cha. 
Mai! 
Con lại đến với những chân trời xa... 
Mang theo lời thì thầm, những phút giây hạnh phúc bên mộ Cha khắc khoải. Con mang hình bóng Cha, cất vào tim mãi mãi. Ấm áp tâm hồn những chặng đường con đã đi qua. 




Cha ơi Cha!
Thế là Cha Con mình lại phải chia xa. 
Con mong được nhiều lần trở về bên Cha. Lần tìm vào hơi thở và thì thầm với cha như ngày xưa Cha Con mình vẫn thế. Dẫu đời lính còn quá nhiều dâu bể. Con vẫn yêu cha vĩnh hằng./.

Chiều cuối Thu 04.11.2009
Lính già – Nguyễn Bảng 27.11.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét