Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NHỮNG NGƯỜI SỐNG QUANH TÔI 5

Phần 5: Trái dâu tây để dành!!!

Chiều miền quê bình yên và mơn man gió.
Mặt trời đã kéo xuống chầm chậm đi ngủ. Những giọt nắng cuối ngày đã tắt sau rặng tre mướt xanh. Mảng trời phía tây hắt lên một màu đỏ ối. Và vẫn những cơn gió mơn man, nhưng trong gió có nhiều hơi nước, dịu và mát hơn mọi ngày. Ô hay! Chẳng lẽ năm nay lại mưa sớm. Ai cũng cảm nhận được không khí dễ chịu và thư thái. Bà mẹ của anh lính nhắc nhở mọi người thu xếp công việc và đồ đạc sau đám cưới của anh cho gọn gàng kẻo sợ trời mưa. 
Bữa cơm tối nhà anh lính thật đầm ấm và vui vui. Mọi người cũng thấm mệt với công việc của một ngày trọng đại. Tuy nhiên cả gia đình vẫn tập trung uống trà, trò chuyện, hỏi han nhau chuyện làm ăn, sinh hoạt. Vì cũng lâu lắm rồi người xa, người gần chẳng được gặp nhau. Ngôi nhà có vẻ chật ra vì tiếng cười và đấy ắp những tình cảm thân thương của mọi người trong ngày họp mặt. 
Đêm buông lơi, lẳng lơ, đủng đỉnh, nhùng nhằng như thách thức, như trêu ngươi, như thờ ơ, như chẳng biết sốt ruột cho đôi vợ chồng anh lính trẻ. Và công việc một ngày bận rộn cũng tạm ổn, những câu chuyện gia đình cũng được xếp lại. Trời dần khuya, đã gần nửa đêm. Mẹ của anh lính nhắc mọi người thu xếp đi ngủ cho đỡ mệt. 
Vợ chồng anh lính cũng nhấm nháy nhau trở về với tổ ấm riêng tư của mình trước sự bẽn lẽn, thẹn thùng, e dè, ngượng ngùng và có phần bối rối đến thánh thiện của cô thôn nữ khi hôm nay, lần đầu tiên được sống gần, thật gần, rất gần và không khoảng cách bên anh lính trẻ. 
Ngoài kia, trời chuyển gió đã mạnh dần, gió đầu mùa thổi ngày một mạnh hơn, gió làm đung đưa, nhún nhảy cả chiếc bóng điện tròn trước hiên nhà. Những đám mây từ đâu theo gió kéo về và cơn mưa ập xuống. Mưa thật nhanh, mưa lớn, mưa xối xả.
Căn phòng nhỏ nơi kê giường của vợ chồng anh lính bắt đầu cũng mưa, trên mái nhà, những viên ngói lâu ngày bị vỡ ngang do những người gác vài cây tre để bắc rạp hôm trước đám cưới đã làm vỡ ra mà chẳng ai để ý. Lúc đầu còn mưa nhỏ, nước chảy ít. Nhưng ngoài trời, càng ngày càng mưa lớn và cứ thế nước trên mái nhà xối xuống như ngoài trời. Anh lính chợt nhớ ra có chồng quà mọi người tặng trong đám cưới hồi trưa. Đó là mất chục cái chậu thau men. Hai vợ chồng anh lính lấy nguyên mấy chục cái chậu thau ra để hứng nước mưa mà vẫn không xuể. Cứ hứng nước gần đầy thau lại đổ ra ngoài sân qua cái cửa ngách ở hiên nhà. 
Anh Lính phải cuốn cái nệm lên, nhưng… ôi thôi! Cái nệm cũng ướt sũng nước từ lúc nào. Mọi thứ mùng mền cũng rủ nhau đều làm bạn với nước. Và thế là cả hai vợ chồng anh lính cứ thay nhau hắt nước mưa từ trong nhà ra sân, giống y như đi tát vét hồi hai người còn bé tẹo. Khi đã thấm mệt vì tát nước mưa dột, cả hai vợ chồng anh lính ngồi nghe mưa và nhìn nước dột chảy từ trên mái nhà… và cười!!!
Mấy con gà nhà ai đã cất lên tiếng gáy. Ngoài kia trời vẫn mưa như trút nước. Những cái chậu thau hứng nước thì mỗi lúc lại đầy lên, sóng sánh, vênh váo như thử thách sự kiên trì của vợ chồng anh lính. 
Giường ngoài nhà, Mẹ anh lính không ngủ được vì tiếng mưa, tiếng hắt nước và ánh sáng điện. Nghe tiếng anh lính hắt nước mưa ra sân, Mẹ anh lính bước vào và hỏi: Mưa dột à con. Thật khổ! May mà có mấy chục cái chậu thau chứ không ngập hết nhà. Mùng mền ướt hết rồi ư! Thôi! Cứ mặc nó, mai hãy tính. Trời sắp sáng rồi, để vợ con vào ngủ với mẹ, con cũng sang giường kia ngủ với các anh. 
Mọi người lại tỉnh hẳn trong đêm mưa tầm tã. Thằng cu cháu anh lính nó mới được năm tuổi, nó cũng tỉnh ngủ từ bao giờ. Nó níu lấy tay bà nội hỏi:Bà ơi! Bác Khánh bảo là mưa to, nhà dột, thế là cơm treo, mèo nhịn đói. Sao bà không cho mèo nhà mình ăn cơm!!!
Cả nhà phá lên cười. Vợ chồng anh lính cũng cười, thật vui. Chỉ có mỗi thằng cu cháu anh lính là ngơ ngác chẳng hiểu mọi người cười cái gì, thế nhưng nó cũng tít mắt cười theo. Mẹ anh lính thì nói như an ủi: Đám cưới xong mà mưa là may mắn con ạ, mà lại là mưa lớn. Đôi khi ông trời cũng thử thách lòng người. Mẹ tin là các con sẽ được hạnh phúc.
Anh lính nhìn vợ trong ánh mắt đắm đuối như nói với nhau bao điều và cũng vẫn hy vọng hạnh phúc sẽ đến ngập tràn như cơn mưa ngoài kia giống như ao ước của mẹ anh. Rồi cả hai cùng cười, một nụ cười hóm hỉnh và cùng ngước nhìn lên bức tranh có hình những trái dâu tây chín đỏ treo trên bức tường phía đối diện. 
Mọi người lại chìm trong giấc ngủ êm đềm. Đêm tân hôn của vợ chồng anh lính trẻ trôi đi khi trời vẫn cứ mưa. Và bức tranh những trái dâu tây vẹn nguyên, chín đỏ vẫn cứ treo trên bức tường trắng muốt.

Lính Già – 02.5.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét