Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

CHẠY TRỐN

Tuổi thơ của mình là một thằng chăn trâu. Nhà đông anh em, kém một người là tròn một tá. Đói nghèo nên thường hay mơ đến Tết. Tết thì được ăn no, ăn ngon, được đi chơi, được mặc quần áo mới. 

Nói là cả quần và cả áo cho sang, chứ nhiều năm có áo mới thì không có quần mới và ngược lại. Còn nếu không có quần mới thì U mình lại bớt ra mua vài hào thuốc nhuộm, nhuộm lại mấy cái quần bằng vải xanh chéo cũ. Thế là thành quần mới. Như có phép lạ. Và thế là nghiễm nhiên U mình là cô Tiên dưới con mắt của mình thời ấy! Mình sướng rơn!!! 
Tết mà có phong pháo tép đốt đì đoành, mặc bộ quần áo mới, được vài hào tiền lì xì mừng tuổi thì sướng tới tận củ tỉ. 
Giờ con mình thấy tết dửng dưng. Học nhiều, mất cả tuổi thơ. 
Có chăng, mong đến tết được nghỉ để ngủ cho sướng mắt!
Tội ghê!!! Thấy mà thương con thắt lòng!!! 
Còn mình! Đời lính, quanh năm vật vã, vất vả vì mưu sinh!!!


Nhìn cặp cầu vai, quân hàm! Nhàu nhĩ. 

Ôi! Thấy thương cho cái đời lính quá chừng. 
Cả năm chạy đôn, chạy đáo vì miếng cơm manh áo. Bây giờ, còn vài ngày nữa đến tết rồi mới hoàn hồn, mở mày mở mặt ra một tẹo. Thôi thì tìm cách trốn. Trốn biệt tăm một buổi chiều tìm lại chính mình. 

Mọi việc kệ cha nó. 

Đến đâu thì đến. 
Đẻ ra cái tết chỉ tổ mệt người. 
Mệt khiếp. 
Tết với nhất. Tự nhiên lại sinh ra tết để kèm theo bao nhiêu là những vấn đề đi theo.


Vợ mình đi chợ về thở dài sườn sượt. Mặt biến sắc. Nhìn thấy thương đứt ruột. Ngếch mặt nhìn chồng phân bua: "Tiền chả giá trị gì anh ạ, tiêu tiền như bị móc túi. Triệu bạc mang đi mà cứ nhẹ như không. Kiểu này sau tết chắc nhà mình đi ăn mày". 

Bão giá! Bão giá. 
Ra chợ thấy cái gì cũng lên giá, chả thấy xuống. Siêu thị thì bảo giảm giá nhưng mà em thấy có giảm tẹo nào đâu. 

Chiêu lừa đấy!
Tháng trước, chai nước mắm 14.000 đồng. tháng này dán giá 17.000 đồng, giảm giá 1.000đồng tại quầy thu ngân. Vị chi phải trả là 16.000 đồng. 
Ô hô!!! Kiểu bến xe, mua một cái, tặng một cái, tính tiền giá bằng hai cái. 
Lạ quái gì mánh khoé kinh doanh. Đây chả giỏi nhưng cũng có bằng học quản trị đào tạo từ xa đấy nhá!!!

Giá cả lên xuống ư!!! Kệ cha nó!!! 

Quốc hội họp cả mấy tháng còn chả cho giá xuống được nữa là vợ mình!!! 
Trốn! Trốn biệt. 
Trốn ra giữa sông nước mênh mông, nhìn ngắm trời mây, nghe nhạc không lời rì rả, ngắm nhìn ly cà phê tí tách, nhấm nháp ly rượu nhẹ, bỏ quên thời gian lười biếng trôi đi cho bõ cái sự bươn chải mưu sinh. 
Và thế là quên hết mọi ưu phiền, quên bão giá, quên cả những sợi dây ràng buộc ranh ma, chằng chịt của cuộc sống hối hả ngoài kia. Quên hết hiềm khích, bỏ hết hẹp hòi, ganh ghét, đố kỵ. 
Chỉ còn lại gia đình, vợ con. Vài giờ đồng hồ hiếm hoi, quý giá biết chừng nào.


Rồi lại tất tả trở về với đời thường. 
Bên ghế đá công viên thấy đôi vợ chồng người nước ngoài. Mình chào, họ vui vẻ bắt chuyện. Cu con xì xồ xì xoạp. Mình xin hai ông bà chụp kiểu hình! OK! Đẹp đôi quá, hạnh phúc quá! Trong ngần quá. Chẳng có bon chen! Ừ thích!!!

Bao ước mơ trong ta lại trỗi dậy.


Phố vẫn hào hoa.
Các malocanh vẫn sặc sỡ quần áo sắc màu, với mốt quần tụt, áo chẽn. 
Tụt quá mà thấy thương. 
Qua phố mà sợ. 


Lại giật mình! Thoáng thấy cô cậu học sinh lớp 9 mặc nguyên bộ đồ thể dục của một trường bán công thành phố, trốn học ôm nhau, hôn hít tình tứ bên ghế đá bờ sông. Lòng lại lo lo, cứ thế kia thì làm sao sinh đẻ có kế hoạch được nhỉ. 
Mình hâm rồi!!!
Lại ước mình như các cô cậu malocanh, cứ vô tư khoác lên người quần tụt, áo chẽn. Muốn tụt đến đâu thì tụt, muốn hở đến đâu thì hở. 


Lại ước!!!
Ôi! Trốn được vài giờ đồng hồ hạnh phúc!!!
Chết cha! Tết đến nơi rồi mà mình lại như cái thằng dở người thế này!
Thôi! Đi về!!!
Mặc kệ ghế đá công viên! 
Mặc kệ cả làng blog đấy!!!

Lính già - Nguyễn Bảng 09.02.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét