Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

TRỞ VỀ CHÍNH TÔI


Cho tôi trở về với chính cuộc đời tôi.
Khi đêm lặng buông rèm bên song cửa.
Con Tắc kè nhà ai cất tiếng kêu khắc khoải.
Tôi trở về với chính cuộc đời tôi.
Tôi đã đi!
Xa lắm một thời,
Những con đường miền rừng heo hút gió.
Tôi đã sống trong những ngày gian khó.
Đã gửi lại một quãng tuổi xuân xanh.
Tôi chưa từng bước qua chiến tranh
Nhưng tôi vẫn mãi là một người lính.
Đằm thắm, yêu thương, nồng nàn, bình dị.
Gia đình, bạn bè, đồng đội và tôi.
Đêm!
Tôi trở về lại với chính tôi!
Với trần trụi là tôi, không hoang tưởng.
Với say đắm, ngọt ngào, khổ đau, vui sướng.
Với chắt chiu, níu kéo yêu thương.
Đêm!
Tôi trở lại với chính tôi
Để nhìn thấy cái chân thực, cái lẩn khuất éo le, khắc khoải.
Cái trơ trẽn, cay đắng trong tôi một thời vụng dại.
Đêm!
Tôi trở về với chính tôi
Để thấy tôi lớn lên, tôi nhìn đời bao dung hơn những điều tôi đã nghĩ.
Tôi trả hết những nợ đời, những trái ngang, mộng mị.
Chỉ giữ lại chút bình dị cho mình.
Tôi vẫn là tôi!
Và hãy cứ là tôi, mãi nhé!
Tôi ơi!

Lính già 07.06.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét