Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

ĐI TÌM LỤC BÁT NHẶT TRONG CỎ.

Tôi đi tìm "Lục bát nhặt trong cỏ" của An Thảo đăng trên Lucbat.com

Lỡ không sánh vạt, áo nhàu.
Sóng ơi đừng vỗ chi đau mạn thuyền
Trả vòng, trả nhẫn, trả khuyên
Cỏ về với cỏ, lá xiên vỡ trời
Lòng vả cũng như lòng người. 
Lòng sung nào khác lòng tôi, lòng mình.
Tôi thích bài thơ này! Bài thơ "Lục bát nhặt trong cỏ của An Thảo".
Bài thơ lục bát rất ngắn nhưng rất đủ để tôi cảm nhận được cái trớ trêu của sự lỡ hẹn bất thành của đôi lứa trong cuộc yêu đương, thề non hẹn biển của mối nhân duyên.
"Nếu không sánh vạt, áo nhàu. 
Sóng ơi đừng vỗ chi đau mạn thuyền". 
Ô hay! Sao trong tình yêu lại có sự mặc cả thế nhỉ. 
Cái mặc cả của sự lỡ dở không thành đôi trong thơ được An Thảo nói ra bằng một câu thơ mà thấy lo sợ tan vỡ, nó xót xa đến xé lòng. Dù cho duyên phận của mối tình có như thế nào đi chăng nữa, đến được với nhau hay không thành vợ thành chồng thì cũng cư xử với nhau tế nhị và là bạn của nhau mãi mãi, xin đừng thay tâm đổi tính như thay áo. Hoặc nếu hoàn cảnh nào bắt dời xa nhau thì hãy nâng niu mối tình này như một kỷ niệm đẹp mỗi khi nhớ về nhau. Xin đừng hất đổ để làm tổn thương nhau. Phũ phàng lắm người ơi. 
Dẫu tơ lòng vẫn muốn như lời nhắn nhủ. Nhưng ở đời, trong thực tế khi con thuyền lướt sóng thì sóng phải vỗ vào mạn thuyền chứ sóng vỗ vào đâu. Và như thế thì hình ảnh của mối tình này trong thơ khi tan vỡ chắc chắn sẽ là nỗi đau sẽ gào xé cõi lòng. 
Tác giả dùng hình ảnh ngược của mạn thuyền và sóng vỗ để chỉ nỗi đau nhân duyên nếu không thành chứ không phải là tiếng sóng vỗ nhè nhẹ mạn thuyền như ru tình của những tác giả khác. Đấy là nét độc đáo trong thơ của An Thảo.
Trả vòng, trả nhẫn, trả khuyên.
Cỏ về với cỏ, lá xiên vỡ trời.

Khi đọc đến câu thơ này tôi lại nhớ tới bài hát của một nhạc sỹ nào đó thời trước năm 1975 với tựa đề “Nhẫn cỏ trao em”. Khi mối nhân duyên chẳng thành thì còn gì nữa đâu mà không trả hết. Níu kéo làm gì để cho lòng thêm đau đớn. “Trả vòng, trả nhẫn, trả khuyên” nó giống như câu ca dao “Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên”. 
Vòng, nhẫn, khuyên kia có thể bằng vàng quý giá hay chỉ là đồ sắt xi, mạ rẻ tiền nhưng nó có giá trị duyên nợ, giao kèo, giá trị thay cho lời ước hẹn. Cái vòng, cái nhẫn, cái khuyên kia lẽ ra là minh chứng, là kỷ vật thiêng liêng bảo đảm cho sự hạnh phúc ngọt ngào của đôi lứa nếu nên duyên chồng vợ. Nhưng đau đớn thay vì “không sánh vạt áo nhàu” nên ta cũng chẳng giữ làm gì cho cõi lòng thêm nhói đau mỗi khi nhìn thấy nó. Thôi thì xin trả cho nhau như trả hết lương duyên, trả hết nợ nần để kiếm tìm cho cõi lòng lứa đôi thanh thản. Nói là thanh thản thế thôi nhưng trong lòng cũng tổn thất, dày vò và đớn đau lắm đấy. 
Anh đi đường anh, em đi đường em, mỗi người mỗi ngả có vẻ như kiêu hãnh mà cõi lòng ai cũng nát tan, căm giận cái sự chia ly không thành. Đau đớn ấy như mũi giáo đâm vào trái tim làm tổn thương đôi lứa. Chỉ có đất trời mới thấu hiểu nỗi đau. Lá cỏ “xiên vỡ trời”, cái hình ảnh tưởng mềm mại mà khi gặp nỗi đau thì trở lên sắc lẻm. Đó chính là tận cùng của nỗi đớn đau, tiếc nuối. 


Lòng vả cũng như lòng người
Lòng sung nào khác lòng tôi, lòng mình.

Hai câu thơ này là đoạn kết của bài thơ. Nếu ta ngắt riêng thì ta thấy như nó chẳng ăn nhập gì. Nhưng tôi thấy đây lại là hai câu thơ kết rất tuyệt vời đấy chứ. “Lòng vả cũng như lòng sung”. Ở đây An Thảo đã khéo sắp đặt, phá cách thành ngữ này để đưa vào hai câu thơ cuối một cách hợp lý và trọn vẹn như một lời căn dặn, nhắn nhủ, dăn đời. 
Con người ta ai cũng giống nhau, cũng có tâm hồn, biết mê đắm, biết tỉnh ngộ, biết yêu thương, biết ghét bỏ, biết sung sướng và biết buồn tủi. Thế nên khi đã yêu thương nhau thì hãy nên thắp lửa cho nhau, vun đắp, chăm chút cho cuộc sống của nhau trọn vẹn. Đau nỗi đau của nhau, buồn nỗi buồn của nhau, vui niềm vui của nhau. Đó là lòng bao dung. Đó là tình người biết cảm thông chia sẻ. Đó là tính vị tha, biết đấu tranh với bản thân để dẹp cái tôi của mình sống chan hoà và hy sinh vì người khác. 
Chia tay đau đớn, tổn thương không phải là một người mà khi mất mát thì đau đớn là cả hai cùng gánh chịu đau khổ giống nhau. Sức chịu đựng của con người cũng có hạn và ai cũng như ai. Thế nên khi yêu hãy khảng định mình là con người nghị lực vượt qua ngang trái cuộc đời, chiến thắng hoàn cảnh. 
Hãy yêu nhau đi và cùng nhau vun đắp cho tình yêu ngày một xanh tươi, đơm hoa kết trái. Đừng bao giờ phũ phàng, ruồng bỏ để làm đau đớn, tổn thương đến nhau! 
Đừng bạc lòng nhé! 

Đau lòng lắm người ơi! 
Xin đừng!!! 

Lính già - Nguyễn Bảng, ngày 23.10.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét