Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NHỮNG NGƯỜI SỐNG QUANH TÔI 1

1. Lũ trẻ.
Đó là vào mùa khô của năm 1992. Thời ấy kinh tế còn eo hẹp lắm.
Mới chuyển về ở căn hộ trong dãy tập thể gia đình là một anh lính độc thân, vui tính, tầm thước, khoảng 28, 29 tuổi. 
Mọi người trong cả dãy nhìn anh bằng ánh mắt khác lắm. Vài người tò mò đoán già đoán non: Có khi thằng này nó bị dở người, hay là bị chập cheng. Mặt mũi nhìn non choẹt. Sao nó không ở cùng bạn bè trong đơn vị cho vui mà lại mua nhà ra ở riêng một mình nhỉ. 
Hay nó xí phần! Chả phải, đơn vị còn ối nhà!
Hay nó chuẩn bị cưới vợ nhỉ??? Cũng chả phải!
Mà cả đơn vị có thấy nó yêu đứa nào đâu!
Nếu nó mà yêu thì chúng nó chẳng tít lên như đèn cù ấy chứ. 
Gớm! Chả bao nhiêu đôi, yêu nhau, rồi chở nhau đi chơi, rồi giận hờn, rồi dỗ dành. Lãng mạn ra phết đấy thôi. 
Còn thằng này, nhìn mặt nó cứ ngơ ngơ. Gặp hàng xóm chỉ nhoẻn cười chào nhẹ một cái như sợ đau cái gì, rồi lại thụt vào nhà sơn sơn, quét quét, dọn dọn suốt ngày. 
Mọi người lớn tỏ ra ghét anh lính này ra mặt.

Duy chỉ mấy đứa trẻ con là khác. Chúng mon men đến chơi với anh lính và có vẻ vui vui. 
Anh cũng hay giỡn với chúng. 
Những hôm cúp điện, đưới ánh đèn bình, anh tổ chức chơi những trò chơi dân gian rồng rắn lên mây. 
Anh bảo tụi nó là rồng, là rắn. Còn anh là thày thuốc. 
Những lúc như thế nhìn cái mặt anh cứ hơn hớn như bằng vai phải lứa với chúng. 
Còn chúng nó đứa nào đứa ấy mắt cứ tít lại như cái gạch ngang bằng bút lông trên trang sách.
Anh cho chúng ăn những đồ ăn vặt trong tủ lạnh nhà anh. 
Tụi nó sướng, khoái tới tận củ tỉ, vì nhà tụi nó làm gì có tủ lạnh. Tụi nó nhìn anh bằng con mắt như biết ơn.
Một hôm, giỡn với chúng, anh bảo thằng lớn nhất trong đám tên Tân: Tân này, Tân cho chú mượn cái mặt của Tân để chú tát một cái. Hôm nay tự nhiên chú thèm tát quá!
Tất cả đám trẻ ngây người. Thằng cu này sợ, nhìn hay bàn tay của chú lính xoa xoa, vỗ vỗ vào nhau, nháo nhác. Nhưng sợ chú lính phật lòng, không chơi với chúng lên cũng đồng ý, vênh mặt lên cho chú lính tát một phát.
Đau! 
Cu cậu đau!
Cố nhịn, nhưng coi chừng không nhịn được nữa! 
Cậu ta oà khóc và chạy về, để lại đám trẻ lao xao ngơ ngác. 
Còn anh lính thì phì cười.
Cu cậu về lấy khăn lau nước mắt rồi lại chạy ra, bất chấp sự ngăn cản của mẹ. Miệng lí nhí: Cho cháu chơi với!
À thì ra lũ trẻ nó thương anh thật, nó sẵn sàng làm bất cứ việc gì để anh được vui, nó sợ anh buồn, sợ anh giận nó nên nó đồng ý để cho anh tát. Nó nghĩ dù tát có đau một chút thì nó cũng ráng chịu để cho anh được vui. 
Anh thầm nghĩ và mỉm cười. 
Con nít nó có tình hơn người lớn ở tính tự giác hy sinh, thơ ngây, vô tư và dễ thương như thế.
Từ đó sau mỗi buổi anh lính đi làm về, Anh chẳng phải đi chơi nhà hàng xóm. Lũ trẻ tự động đến nhà anh, vui chơi, kể chuyện... Qua những câu chuyện của chúng, anh hiểu hết hoàn cảnh của từng nhà trong khu anh ở một cách chính xác và cặn kẽ.
Những người lớn ở hàng xóm vẫn cho anh là cái thằng dở người. Nhưng phần nào đã có thiện cảm hơn
Còn anh lính chỉ tủm tỉm cười một mình và suy nghĩ để hiểu sâu xa hơn cái câu các cụ nói: Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ. 

Lính Già! 15.4.2009

Bài này đã được đăng (Nhấn vào đây để đọc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét