Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

TÔI YÊU BÀI THƠ "HÃY CHO CON MỘT LẦN NỮA KHÓC OÀ'

Thân tặng Tác giả Phương Hà (http://vn.myblog.yahoo.com/ThuyenTruong-CuocDoiMinh)
Và hai con trai yêu quý nhất đời Ba!

Tôi yêu lắm bài thơ "Hãy cho con một lần nữa khóc oà"! Cái tựa đề như cầu xin giải toả sự trói buộc, kìm nén từ lâu lắm rồi, một thứ gì đó thật vô hình, không sờ nắn, không thể nhìn thấy được. Sinh ra là con người, ai chẳng khóc. Từ khi còn bé thơ mới lọt lòng mẹ, ta đã khóc. Lớn lên, va vấp cuộc đời, ta vẫn khóc. Khóc là phản xạ tự nhiên của một con người. Thế nhưng "khóc oà" thì quả thật là giải toả cả một sự kìm nén tức tưởi, khóc như mưa như gió. Khóc được sẽ nhẹ người, khóc xong sẽ như được an ủi. Khóc với ai? Con xin một lần nữa thôi. Khóc với mẹ cha! Khóc oà một lần nữa để khảng định rằng con của cha mẹ đây đã trưởng thành và đang hiển hiện trước và sau những sự nghiêm khắc giáo dục của cha mẹ ngày con thơ bé. Khóc ở đây là lời xin lỗi, khóc ở đây là sự nũng nịu, yêu thương. Khóc khi bản thân con người đã trưởng thành nhìn ra sự thật, sự yêu thương mà chỉ khi chín chắn rồi con người ta mới nhận ra.
Mở đầu bài thơ tác giả đã cố tình gây ấn tượng cho người đọc bằng cao trào có thật, rất hình ảnh mà có lẽ rất ít người mà khi đọc không nhớ đến hình ảnh này.
Con gồng mình nhớ lại ngày thơ bé.
Chịu đòn đau, cha mẹ đánh khi xưa.
Nước mắt con ngày ấy cứ như mưa.
Trong vun vút từng lằn roi giáng xuống.
Chỉ khi những người con có lỗi cha mẹ mới vun vút từng lằn roi thôi phải không các bạn. Cái gồng mình chịu những đớn đau là cái gồng mình của thù hận, của ghét bỏ. Bạn cảm thấy tức tưởi khi bị cha mẹ đánh và suy nghĩ rằng cha mẹ ghét bỏ và không thương mình mới vun vút từng lằn roi. Đó là nước mắt và nhìn nhận sai lầm của con trẻ. Cái sai lầm của con hôm nay bị đánh, con phải nhớ để lần sau đừng tái phạm.
Thế nhưng khi con đã lớn, có trách nhiệm với cuộc đời thì cha mẹ lại có cách giáo dục con cái theo một phương thức khác. Đó là sự tin tưởng và tâm lý cư xử với con cái của cha mẹ có học thức, của một gia đình có văn hoá, biết nhìn nhận sự việc theo từng giai đoạn, từng hoàn cảnh và từng thời điểm. Bởi vì cha mẹ biết "bây giờ con đã là người lớn".
Rồi đến ngày con cũng thành người lớn,
Và mẹ cha không còn dạy bằng roi.
Ánh mắt sâu xa dẫu chẳng nói một lời.
Nhưng con hiểu!
Một mình, con òa khóc.

Ôi mẹ cha đã cả đời cực nhọc,
Tần tảo sớm hôm nuôi con học bằng người.
Mẹ cha ơi! Nhức nhối trái tim thôi!
Khi con lỡ làm đau rồi, cha mẹ.
Cha mẹ luôn chắt chiu cả cuộc đời để nuôi các con khôn lớn. Dù có phải hy sinh bản thân mình để cho các con không phải cực khổ và thua kém bạn bè. Chỉ có cha mẹ mới hiểu điều đó. Còn khi các con lớn lên thấu hiểu được điều đó là rất đáng mừng. Điều hạnh phúc ấy đâu phải ai làm cha làm mẹ cũng tìm được ở con cái...
Nước mắt rơi, mẹ ơi! Sao ấm thế?
Ánh mắt nhìn, cha ơi! Quá bao dung!
Cho con thấy như đang được bế bồng,
Trong tình thương của trái tim cha mẹ.
Cái ánh nhìn bao dung của cha khi biết con cái lỡ lầm như muốn nói với con rằng con hãy mạnh dạn tự đứng lên khi con vừa vấp ngã. Cha mẹ chẳng khi nào không là chốn để con cái nương thân. Cha mẹ luôn là cánh tay nâng đỡ và che chở cho các con khi các con đơn côi và tuyệt vọng nhất. Cha mẹ chính là cánh chim vỗ về, là nơi sưởi ấm bằng tình yêu thương để các con luôn có cảm giác bình yên nhất trong cuộc đời quá nhiều sóng gió. Cha mẹ cũng chính là bến bờ hạnh phúc cho các con neo đậu.
Nước mắt hạnh phúc ấm áp của mẹ, cái nhìn bao dung của cha chẳng thể nói ra được bằng lời. Cái bí ẩn là ở chỗ đó. Chỉ khi con trưởng thành, con có trách nhiệm với hành vi con làm thì khi ấy con sẽ tự hiểu cái nghiêm khắc của cha, của mẹ.
Mẹ cha ơi! con vẫn là con trẻ.
Hãy cho con, một lần nhé, mẹ cha.
Hãy cho con một lần nữa khóc òa.
Để con thấy mình đã là người lớn!
Ừ đúng! Con yêu ơi dù con đã là người lớn thì trong đôi mắt của mẹ cha con vẫn là đứa trẻ. Con cứ khóc đi cho trái tim nhẹ bớt. Con khóc đi để con biết con đã hiển hiện là "người". Dù con đã đi gần hết cuộc đời. Thì Ba mẹ vẫn cho con được khóc oà trong sung sướng, vì hôm nay con đã là người lớn. Ba mẹ ngời lên niềm hạnh phúc và luôn tự hào về điều đó Con Yêu./.
Yêu thương! Những ngày xuân 2009.
Lính Công Binh. 02.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét