Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NHỮNG COMMENT HAY

Anh ơi Sài Gòn giờ đã cuối mùa thu.
Cây trút lá heo may về ngập lối.
Đông se sẽ mơn man lùa gió tới
Cho má ai rạng rỡ tự nhiên hồng.

Ngoài ấy giờ này anh có biết không
Lá tiễn mùa thu đi để đón mùa đông tới.
Chẳng hiểu sao thắt trong lòng vời vợi.
Nỗi nhớ phương nào, gửi nơi ấy có anh.

Ừ chúng mình đã qua đi tuổi xanh.
Mái đầu kia đã bắt đầu điểm bạc.
Nhưng mỗi độ đông về vẫn thấy lòng ngơ ngác.
Như kiếm tìm ký ức cuối thu xưa.

Nhớ quay quắt ngày 
em trong tay anh nồng ấm dưới mưa,
Quên giá rét đầu đông tràn về trên phố vắng.
Anh ơi anh! Sài gòn giờ ngập nắng.
Nên em thèm chút giá rét đông sang.
(Bình ở blog anh Xuân Trà)

Quán cafe nào sao không hẹn gặp nhau.
Nói với nhau vài ba câu chuyện cũ.
Để cái duyên kia lặn vào trong như ngỡ 
Bạn tâm tình nét chữ múa trong tim.

Ừ! Đây rồi góc cafe lặng im
Nghe réo rắt âm thanh hoài một cõi. 
Công Sơn ơi cứ đi hoài nơi ấy
Nối vui buồn bạn bè cũ trăm năm.

Ngơ ngẩn một mình có ai nhớ ta chăng. 
Rơi lững thững giọt buồn và giọt nhớ
Ta hoà đắng giọt buồn trong hơi thở.
Để ngọt nồng giọt nhớ ở trong nhau.
(Bình ở blog Xuân Trà)
Cho ta về trên bến sông xưa.
Nơi ngày cũ áo nâu đi bắt cá.
Cho ta về với nắng mưa mùa hạ 
Giọt mồ hôi chát mặn đẫm trên môi.
Lại trở về với tuổi thơ tôi.
Tìm nghèo khó một thời trong cơ cực gian nan vất vả
Cái đói nghèo khuất sâu trong vách lá
Ngọn đèn dầu le lói những trang thơ.
Cho ta tìm về trong đăm đắm giấc mơ.
Cha hớt hải tan tầm sau mỗi chiều thứ bảy.
Mẹ gánh nhọc nhằn trong gió giông ruộng rẫy.
Ao mỏng manh trong giá buốt sương mù.
Cho ta tìm về với câu hát mẹ ru, 
Với câu chuyện của cha có chàng Thạch Sanh và Lý Thông thủa cũ. 
Có đêm hè oi nồng bên hiên, êm say giấc ngủ 
Tuổi thơ đi níu gian khó theo cùng............
(Bình ở blog C120mm)

Giọt buồn vương, ngấn long lanh
Vẫn tinh khiết trắng ngọt lành sớm mai.
Trôi sau một giấc mơ dài,
Tìm le lói nắng sắc ngời lung linh.

Hôm qua em tựa vai mình
Trong mơ tỉnh giấc, bình minh rạng ngời.
Ta về nơi ấy anh ơi!
Để tìm mắt biếc, sắc trời cuối thu.

Em buồn ứa giọt ưu tư,
Gói chao chát nhớ mà như mở lòng.
Người về nơi ấy biết không
Tương tư giọt nhớ, mênh mông nỗi buồn.

Dằn mình! Nước mắt vẫn tuôn. 
(Bình ở blog anh Xuân Trà)

Bỏ lại đằng sau phố xá nhạt nhoà.
Con trở về níu đôi bờ vai mẹ.
Ôi bờ vai nặng gánh nuôi con từ ngày thơ trẻ.
Thời gian trôi năm tháng cũng héo gầy.
Mẹ ơi! 
Con trở về thăm mẹ chiều nay.
Miền quê cũ, bậc cầu ao rêu lên xanh lối.
Đông buốt giá, rũ lá khô hàng chuối.
Mẹ như trái chuối nào trong buồng chuối chín cây.
Mẹ ơi!
Con lại về bên mẹ chiều nay.
Nghe quặn thắt từng cơn đau của mẹ.
Con ước được gánh bớt một phần nỗi đau mà không thể.
Khoé mắt con ứa lệ trước phũ phàng.
Dẫu biết rằng có một ngày mẹ sẽ bước sang ngang.
Rời cõi tạm trôi về miền cực lạc.
Nhưng mẹ ơi con vẫn không thể làm sao khác.
Bởi mẹ là bến bờ yên bình cho con neo đậu lúc đơi côi.
Con trở về thăm mẹ! Mẹ ơi.
Cây với đất cũng rũ mình cùng mẹ khi cơn đau trở gió.
Suốt một đời mẹ bơi trong nghèo khó. 
Cho đời con được no ấm đủ đầy.
Con trở về bên mẹ hôm nay.
Mong làm dịu cơn đau nấc lên của mẹ.
Mẹ ơi! Mẹ! Con ước gì có thể 
Gánh một phần đau đớn của mẹ thôi.

Con trở về! Nơi ấy có mẹ tôi. 
(Bình ở blog anh Xuân Trà)

Ta mải miết đi tìm câu hát lý thương nhau. 
Câu thơ cũ ngỡ vơi đi một nửa. 
Vướng vạt áo vấp rơi bên bậc cửa,
Để bây giờ câu hát vẫn tinh khôi.

Suốt một đời tìm câu hát em ơi.
Trong gào thét, trong gió giông, trong nỗi buồn cô quạnh.
Trong hạnh phúc ngọt ngào, trong nồng nàn đặc quánh.
Ta vẫn đi tìm câu hát ở trong nhau.

Song song con đường có cả những nỗi đau. 
Dẫu ghềnh thác, dẫu nổi trôi, dẫu gió mưa
ta vẫn tìm về cho nhau câu hát.
Như sóng biển anh vẫn hôn bờ em rào rạt.
Dù đôi lúc cồn cào gào thét ở trong nhau.

Ơi con thuyền thời gian đưa ta đi những nơi đâu.
Qua bao miền nắng mưa, dù mái đầu điểm bạc.
Như ngày cũ em ơi, đừng bao giờ đổi khác
Ta vẫn miệt mài tìm câu hát ở trong nhau. 
(Bình ở Blog anh Xuân Trà)

Đã xa lắc rồi mà như ngỡ hôm qua,
Lẳng lặng chia xa để thu buồn không trọn vẹn.
Em quay về gieo vào câu ước hẹn,
Để mùa sau lá trút lại quay về.

Bóng úa tàn hun hút cuối triền đê.
Chuông thảng thốt buông dài trên tháp cổ.
Hai lối rẽ như hai đầu nỗi nhớ,
Lối rẽ nào chia hết nỗi đa đoan.

Ta gặp nhau khi tím biếc hoa xoan,
Qua ngõ nhỏ lối vào nhà thờ vắng.
Chiều không tên đôi mắt ai thầm lặng,
Tìm làm chi những mảnh vụn ngọc ngà.

Tiếng yêu đầu mỏi cánh chốn phương xa...
Chuông đã đổ, rơi nét ngà tuổi ngọc.
Vớt đôi tay khép mi buồn bật khóc,
Thời gian ơi chôn lấp chút dỗi hờn.

Lối em về bên ấy có vui hơn?
Sao đắng đót trong lòng người ở lại.
Màu áo mới em thay còn vương mãi.
Anh lại về nguyên vẹn thủa chưa yêu.
(Bình blog anh Xuân Trà)

Quá nửa đời gom nhặt những câu thơ
Thấy bạc đầu sóng gào khi biển thức
Nối phương em giữa hai đầu đất nước.
Biển trong anh cuồn cuộn sóng vỗ bờ.
-----------
Em ơi! Trời Hà Nội bước vào cuối đông chưa.
Anh lại nhớ mùa Noel năm cũ
Gió se lạnh em trong anh như ngỡ
Truyền cho nhau trong nhịp thở ấm nồng
Em có về qua phố cũ nữa không
Đón mấy lá bàng chao nghiêng đầu ngõ
Là anh đấy chút tinh khôi sắc đỏ 
Từ trái tim anh gửi cuối thu vàng.
Em có về bên thềm vắng ngóng sang. 
Hồ Tây sáng ảo mờ trong sương trắng
Em cứ gửi vào liễu tơ thầm lặng 
Lời yêu thương mỗi khi cuối đông về.
Em có về xa khuất cuối triền đê
Đường gốm xứ ánh lên màu dân tộc
Gió Sông Hồng mơn man hôn lên tóc
Anh ước thầm là gió đến bên em!
(Bình Blog anh Xuân Trà)

Em ghét anh!
Đấy là lời của gió.
Lời của nắng mưa, lời của những thầm thì.
Em ghét anh trong những bước chân đi 
Suốt dọc đời em để làm em khao khát
Anh sóng biển xanh cuốn bờ em dạo dạt 
Biết bao lần em nhớ, lại ghét anh.
Em ghét anh đã cho em tuổi xanh,
Hừng hực cháy ngút ngàn trong lốc xoáy.
Nâng trái tim em mỗi ngày lớn dậy 
Để cùng anh biết yêu ghét tràn trề.
Ô! Sáng nay gió đông bấc tràn về
Em thổn thức ghét anh! Em ghét lắm...
(Bình Blog anh Xuân Trà)
Em ghét anh! 
Thật đấy em ghét anh.
Ghét cả hàm râu đã mấy ngày quên cạo.
Em ghét anh, em ghét mùi của áo,
Mặn mồ hôi nồng say lúc tan tầm.
Ghét những chiều gió bất rét căm căm,
Thủa đói nghèo đạp xe bươn ngõ nhỏ.
Em ghét anh làm em cồn cào nhớ
Suốt con đường anh sóng bước đời em.
Em ghét anh nhiều, em lại ghét anh thêm,
Vết chân chim dấu hằn trên khoé mắt.
Em ghét anh sao giờ em ghét nhất
Ánh mắt cười ngây ngất cháy tim em.
Em ghét anh em vẫn ghét anh thêm.
Em ghét cả quãng đời cho tóc mình điểm bạc. 
Và hôm nay,
Em ghét anh!
Cồn cào,
Không thể làm sao khác!
Ứ ừ! Em vẫn ghét anh! 
--------------
Phải chăng anh muốn suốt đời được ghét 
Ghét dễ thương duyên dáng nhu mì 
Em ghét anh từ dáng bước anh đi 
Em ghét cả những thầm thì to nhỏ 
Em ghét anh khi cồn cào sóng vỗ 
Em ghét anh hơi thở cuốn vòng tay 
Em ghét anh ghì siết đêm nồng say 
Ghét nhiều lắm những dấu yêu! Em ghét 
Chẳng kể hết nỗi lòng cho anh biết 
Em ghét anh! Ghét quá! Em ghét anh
(Dinh Lan binh blog Xuan Trà)
Đâu phải vô tình anh bước qua đời em,
Để hờ hững trong lòng anh trống vắng,
Giữa ca khúc cuộc đời, tìm nơi anh dấu lặng
Thổn thức lòng, em biết bước anh qua.

Biết một ngày cây xanh nụ kết hoa,
Em cay đắng nhận ra mình hoang phí.
Cái hoang phí ngỡ ngàng chết trong tim mộng mị
Để thời gian chờ đợi đế kiếp nào?

Đã bao lần em tự hỏi tại sao:
Dòng sông cứ xuôi hoài ra biển cả,
Gió đổi mùa và cây luôn thay lá,
Anh vô tình, bước xa quá đời em.

Ta còn gì hy vọng ở nhau thêm,
Chẳng thể bước qua bao lần chờ đợi.
Thời gian trôi, cứ trôi xa vời vợi...
Tuổi xuân thì chôn theo bước anh đi.

Anh vô tình... Anh cứ bước ra đi
Em lặng lẽ giấu mình bên song cửa.....
(Bình ở blog anh Xuân Trà)
-------------
Anh ơi!
Xin đừng nói với em những lời sáo rỗng,
Làm tim em tàn úa thẫn thờ.
Anh hãy đến với em qua từng nhịp thở ...
Những nồng nàn và cả những trang thơ.

Đừng anh!
Đừng vô tình bước qua em trong mơ.
Em mỏng manh, em yếu mềm, thương tổn,
Em! Chiếc lá mới trên cành mơn mởn,
Mảnh trăng non mới nhú đầu mùa.

Cây ngọt lành không đậu kết trái chua. 
Đừng hờ hững vô tình như nghiệt ngã.
Em vẫn biết lối đi về trăm ngả, 
Nhưng anh ơi!
Xin đừng để con tim em vật vã
Những năm tháng héo mòn.

Em bây giờ ... tan nát mảnh trăng non....
(Đinhlan bình blog anh Xuân Trà)
Em lặng lẽ vớt từng mảnh trăng non
Chờ trời sáng gói lá sen xuống chợ
Người lữ khách theo sau nhìn như ngỡ
Vạt áo the bung nút ... trắng hững hờ.

Em thẹn lòng khép nón lá ngẩn ngơ
Ngày đã tới trăng không treo được nữa
Lữ khách như thổi bùng lên ngọn lửa.
Mảnh trăng tan trong phút chốc nồng nàn

Và thế rồi em theo bước sang ngang.
DinhLan
(Bình ở blog anh Xuân Trà)
---------
Em không thể đợi chờ thêm được nữa
Mảnh trăng non héo úa cuối đêm thâu
Anh xa ngái trong lòng em một nửa
Đến bên em khi đã bạc mái đầu.
(Bình blog anh Xuân Trà).


Em dang rộng tay chào đón mùa Xuân,
Đang ngấp nghé thẹn thùng bên bậc cửa.
Anh cứ ngỡ thị bung ra một nửa, 
Cô Tấm hiện về, đâu phải nàng Xuân.

Ừ phải rồi thấm thoắt những bước chân, 
Níu thời gian khi nụ hồng hé nở,
Anh vươn tay đón nụ hồng như ngỡ
Nàng Xuân em rực rỡ áo xanh ngời.

Ta quấn vào nhau buông e ấp xuân ơi,
Để còn lại nụ hôn đầu vội vã
Thơm ngậy làn môi theo anh về muôn ngả
Nẻo đường Xuân xa tắp vẫn như gần

Ai có về xin cất rộn bước chân.