Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NHỮNG NGƯỜI SỐNG QUANH TÔI 4

Phần 4 - Ngày Hạnh phúc! 

Buổi tối miền đồng bằng thật trong lành.
Sau bữa cơm chiều, nhà anh lính hôm nay nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người hàng xóm và các cụ già trong làng nghe tin anh lính được về phép đã lục tục kéo đến uống trà, ăn trầu, ăn kẹo bánh, hỏi thăm sức khoẻ anh lính. Đám nam nữ thanh niên thì túm tụm dưới bếp đun nước và thỉnh thoảng lại tán một câu bông đùa rồi cười ré lên với nhau. Mấy đứa nhỏ thì tíu tít chạy nhảy ngoài sân, trên hè vì được chú lính cho bóng bay để thổi, và chia kẹo cho ăn. Một không khí đầm ấm vui tươi và hạnh phúc nhưng rất giản dị chỉ ở thôn quê mới có. Họ đến với nhau không câu lệ, không vì mục đích toan tính, vụ lợi gì ngoài tình cảm nồng ấm của những con người nông dân cần lao thuần tuý thật thà, chất phác, tối lửa, tắt đèn, buồn vui, sướng khổ có nhau.
Các cụ ông thì hỏi chuyện cơ quan, đơn vị, chuyện học tập, rèn luyện của anh, chuyện thăng quan tiến chức, chuyện thời sự trong và ngoài nước ra sao… Các cụ bà thì hỏi chuyện gia đình, riêng tư, vợ con đợt này về nhà tính toán thế nào. Rồi cuối cùng một cụ bà kết luận bằng một câu xanh rờn: Cha bố nhà anh, khổ cái đời bộ đội, anh nào cũng vậy cứ mải phấn đấu công tác suốt chẳng về mà lấy vợ lấy con. Bằng tuổi anh mấy đứa ở làng nó đã có hai ba mặt con rồi. Thôi! Đợt này về lo mà tổ chức đám cưới rồi đẻ cho mẹ anh vài đứa cháu nội rồi anh muốn phấn đấu bao năm cũng được. Chứ cứ để con gái người ta chờ đợi anh đến già hay sao! 
Câu nói của cụ như quở trách, như so bì, như hờn giận, như lo toan, như mong mỏi một điều gì rất dung dị và đơn giản. Anh lính chỉ cười và đáp lại: Vâng con nghe lời cụ. Đợt này về con sẽ xin lo hết ạ. 


Hình như chỉ cần có thế, cả nhà lại ồ lên vui mừng. Họ vui mừng vì đã lâu rồi cả làng chưa có một ngày vui. Và cũng đã lâu rồi họ thấp thỏm, trông chờ đám cưới của anh, họ thương anh, họ quan tâm đến anh, họ sợ mẹ anh tuổi già đang sập xuống không còn sức để lo toan, che chở cho anh. Một thứ lo toan rất đời thường, chân thành, chất phác và rất thực tế. Cứ thế, buổi thăm nom, trò chuyện kéo dài tới tận khuya mọi người mới lục tục ra về. 
Mẹ anh gọi anh lại bàn chuyện cưới vợ cho anh. Mẹ anh nói: Trầu cau mẹ đã chuẩn bị sẵn, lợn gà mẹ cũng đã nuôi trong chuồng. Tất cả chỉ chờ anh về đồng ý cưới vợ, mẹ sẽ lo tất. Mai mẹ sẽ sang nói chuyện với gia đình bên nhà người yêu anh và cho gọi các anh các chị tranh thủ về mỗi người giúp một việc.
Anh lính chỉ biết dạ vâng đồng ý theo sự chỉ bảo của mẹ. Vì anh biết rằng nói lên bất cứ điều gì lúc này cũng chỉ bằng thừa. Mẹ anh đã ao ước có con dâu út lâu lắm rồi. Nên dù tuổi già nhưng vẫn tảo tần, chắt bóp, dành dụm, lo toan xây dựng cho anh như là để làm tròn trách nhiệm và bổ phận của một người mẹ.
Thế là cả hai gia đình gặp mặt và bàn bạc chuyện đám cưới của anh. Và ngày cưới cũng được ấn định. Lúc đầu, mẹ anh đi xem ngày và ấn định ngày 27 tháng 4 năm 1993 nhằm ngày mùng sáu tháng ba nhuận. Nhưng rồi mọi người nhận ra rằng ngày đó cũng có một đám cưới nữa ở cùng làng, mà cái làng thì bé tẹo chưa đầy hai trăm nóc nhà thì lấy ai đi dự, đám cưới lại mất vui. Thế là anh lính nói với mẹ anh quyết định tổ chức đám cưới lùi lại ba ngày là vào mùng chín tháng ba nhuận năm Quý Dậu với một lời giải thích đơn giản: Mẹ ơi! tháng nhuận thì ngày nào cũng tốt, mẹ ạ. Mẹ anh cũng xuôi và lại vất vả chạy ra bàn bạc với bên nhà gái. Thật khổ!
Rồi mọi người gần xa cũng về tập trung đông đủ, mỗi người mỗi việc. Người thì lo mua sắm, mời mọc họ hàng, bà con xa gần, người lo tổ chức bắc rạp, đặt bàn ghế, chợ búa, ăn uống, mua hoa, thuê nhạc. Anh lính như người cưỡi ngựa xem hoa, chẳng biết làm gì. Và cuối cùng có nhiệm vụ là chở người yêu đi lo thuê quần áo cưới mãi tận phố huyện và mời mọc bạn bè riêng của hai người. 



Như mọi lần anh lính về, đêm trước hôm cưới có thằng cu cháu bên hàng xóm tên là Thức. Nó cứ lải nhải đòi mẹ nó cho sang ngủ với chú lính một tối không sợ mai chú ấy cưới vợ thì hết được ngủ chung với chú lính. Và mẹ nó đồng ý. Đêm ấy, nó được ôm chú lính đắp mền ngủ trên chiếc giường cưới mới tinh trong căn buồng ấm áp. Nó sướng mê đi!
Gần một giờ đêm, mọi người gọi anh dậy đi đón dâu. Anh lính chẳng hiểu gì. Đang mắt nhắm mắt mở thì mẹ anh bảo: Mẹ duy tâm, mẹ đi coi thầy, thầy bảo số con và vợ con xung khắc, nên phải rước dâu hai lần, mẹ cũng đã nói bên ông bà đằng ấy. Con chịu khó nghe lời mẹ, đi một tí rồi về. Thì ra mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ cho một lễ rước dâu ban đêm. Anh lính cũng nghe lời mẹ, đánnh răng rửa mặt đi rước cô dâu vào gần hai giờ đêm. May sao mà nhà trai nhà gái chỉ cách có vài chục thước chứ ở xa thì chắc chịu, chẳng thể rước được dâu kiểu này!!!
Đêm! Trong giường ngủ, thằng cu Thức vẫn cò quăm, đắp mền ngủ khin khít, chẳng biết chú lính đã dậy đi rước được cô dâu quay về nhà vào lúc gần ba giờ sáng.
Còn cô dâu được anh lính rước về trong đêm thì bẽn lẽn, chỉ kịp xuống bếp đun xong ấm nước sôi cho vào phích rồi lại tót về nhà mẹ đẻ, chờ ngày mai, giờ hoàng đạo anh lính sang rước về.
Hôm sau là lễ cưới chính thức của anh lính. Ngày cưới của anh thật vui, họ hàng anh em xa gần về dự đông đủ. Có những người bạn học cùng thời với anh cả chục năm trời chưa một lần gặp lại nay cũng về tề tựu đông đủ. Họ nâng ly rượu chúc mừng hạnh phúc của anh, họ chúc anh những điều tốt đẹp nhất, chân thành nhất. Đám cưới của anh thật nhiều hoa và rộn ràng tiếng nhạc. Khi đón cô dâu về, họ tặng anh thật nhiều quà. Người thì tặng anh cả cái mền bông Thái Lan to tướng, và nhiều nhất là chậu thau. Dễ đến gần năm chục cái chậu thau men... Còn anh, anh lính tặng cho cô dâu chiếc nhẫn cưới để đánh dấu ngày hạnh phúc nhất của anh và cũng là ngày đầu tiên anh và người yêu anh thành chồng, thành vợ trước sự chứng kiến của rất đông người. Gương mặt cô thôn nữ ngời lên niềm tin yêu và ngất ngây hạnh phúc sau gần bảy năm yêu nhau, đợi chờ và hy vọng. Anh lính và cô đọc được các ngôn từ không thể diễn tả bằng lời trong ánh mắt ấy của nhau.
Anh lính cảm ơn mọi người và hát tặng cô cùng mọi người một bài hát có tựa đề “Cô bé ngày xưa” của nhạc sỹ Hoài Linh với điệu nhạc tango lịch lãm, sang trọng và đầy quyến rũ. Bài hát đã nói lên suy nghĩ, lòng chân thành và tình yêu của anh. Đám cưới của anh lính và cô thôn nữ thợ cấy bậc bảy cứ thế theo tiếng nhạc cuốn đi trong hân hoan và những lời chúc mừng. 
Hôm nay, anh lính và cô thôn nữ mãi mãi để lại đằng sau mình những tháng ngày sống độc thân. Và con đường hạnh phúc đang mở ra phía trước được hai người bắt đầu dìu nhau bước đi với bao nhiêu dự định tốt đẹp. Họ đắm chìm trong vòng tay hạnh phúc.
Trời chiều cuối xuân vẫn ngập tràn nắng vàng và vi vút gió. Khóm trúc ngoài bờ ao vẫn rì rào, kẽo kẹt ngân lên bản tình ca thôn dã. Vườn cà trước cửa nhà anh lính vẫn mơm mởn xanh, những chùm cà sớm sai chĩu quả và no tròn như những viên bi ve chen trong những bông cà màu phơn phớt tím. Tìnhyêu và hạnh phúc của những con người nơi miền quê vùng đồng bằng châu thổ sao đằm thắm, giản đơn và bình yên đến lạ.

Lính Già - Ngày 26.04.2009 Bài này đã được đăng (Nhấn vào đây để xem)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét